Chương 126: Khai màn tử cục
Sau khi thu nhận tử sĩ, Trần Cảnh lại ngồi lên trên ghế rồi bay về đấu trường tại đỉnh Nam Thiên Môn. Kiến Long lúc này cũng đã trở về, hắn đang ngồi ở đó uống rượu và quan sát cuộc thanh trừng đẫm máu ở phía khán đài bên kia. Kể từ lúc Trần Cảnh rời đi, phía Quân Tử học cung đ·ã c·hết ba vị trưởng lão rồi.
Vừa thấy Trần Cảnh về, Kiến Long đã vội lên tiếng:
- Ồ, Trần thánh tử về sớm hơn ba mươi phút! Hẳn là thánh tử đã thuê được tử sĩ ưng ý rồi chứ?
Trần Cảnh ngay lập tức mỉm cười thật tươi, nụ cười này thật tự nhiên và đôn hậu, nếu đối phương không phải người quen biết thì chắc chắn sẽ không đề phòng hay nhận ra ẩn ý gì.
- Kiến lâu chủ quá lời, tử sĩ đúng là thuê được, hơn nữa vô cùng hài lòng. Mà lúc nãy ta mới được người tặng thêm cho một cái gối ôm, không biết Kiến lâu chủ có hứng thú hay không?
- Ha ha ha! Không hứng thú, không hứng thú!
Kiến Long xua xua tay đáp lại, Trần Cảnh cũng không nói nhiều nữa. Anh quay về vị trí ở giữa hai người họ, lại bảo bọn Băng Nhất bay tới làm ghế ngồi sau đó lấy con Thanh Long kia từ trong đỉnh ra và khoác lên cổ.
“Tên này muốn c·hết!”
Tiểu Dương bệ hạ khi vừa nhìn thấy con Thanh long này thì lập tức động sát khí. Nhưng rất nhanh đã thu hồi và làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Trần Cảnh ngồi bên cạnh thấy vậy thì nhếch môi khẽ một cái sau đó cầm con Thanh Long to bằng con trăn lớn này lắc qua lắc lại như đang chọc tức.
Tiểu Dương bệ hạ nhìn thấy thế thì nóng mắt lắm nhưng không làm gì được còn Kiến Long thì không hề quan tâm, trong mắt hắn Trần Cảnh chỉ qua đang đùa nghịch với một con rắn nhỏ mà thôi.
Sau một hồi vần qua vần lại, Trần Cảnh không thu hoạch được phản ứng gì từ hai người này thì liền nhét con Thanh long này lại vào trong đỉnh rồi dùng Chân Linh ngôn nói lớn:
- Xem đi, xem đi! Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn hôm nay sẽ có một màn biểu diễn ảo thuật vô cùng đặc sắc, không xem sẽ lãng phí mất nửa đời người đấy!
Dứt lời, Trần Cảnh ra lệnh cho bọn Băng Nhất chui vào trong đỉnh, sau đó anh lấy một cái hồ lô chứa Linh dịch sau đó đổ đầy vào đỉnh.
- Ngươi, ngươi định làm gì?
Kiến Long thấy một khung cảnh quen thuộc diễn ra thì là lên thất thanh. Trần Cảnh nghe thế thì chỉ đáp lại một cách vô thưởng vô phạt:
- Ở Trấn Yêu thành ta từng biểu diễn cho lâu chủ xem rồi còn gì, nay có mặt bệ hạ và mọi người, ta đơn giản là biểu diễn lại màn trình diễn này thêm một lần nữa mà thôi, không cần hấp tấp như vậy.
Sau khi trấn an Kiến Long thì Trần Cảnh lại tiếp tục công việc. Anh bỏ vào trong đỉnh rất nhiều băng tinh cùng thảo dược sau đó đậy nắp lại và than thở:
- Ài, trước kia có hơn ba trăm thanh phi kiếm mà giờ chỉ còn lại hai thanh, dùng không quá thuận tay. Hoàng Tuyền, Vong Xuyên ra đây đi.
“Vút” một âm thanh xé gió phát ra từ mi tâm của Trần Cảnh. Ngay lập tức có một luồng sáng màu vàng cam bay ra từ mi tâm Trần Cảnh, sau đó hạ xuống trước mặt anh.
Khi ánh sáng tản đi, xuất hiện trước mặt Trần Cảnh là một thanh phi kiếm có hai đầu nhọn không có chuôi, nửa trên có màu vàng chanh còn nửa dưới có màu cam nhạt. Sau đó thanh phi kiếm này tách ra ở giữa, một phân thành hai.
Trần Cảnh ngay lập tức nắm lấy hai thanh phi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào lòng bàn tay của Trần Cảnh khiến anh chảy rất nhiều máu nhưng anh mặc kệ. Sau đó Trần Cảnh đâm hai thanh kiếm này vào hai khe hở trên thân đỉnh, để máu theo lưỡi kiếm chảy vào rồi niệm:
- Vân vũ khởi, binh đao loạn, nhân gian biến, Lôi Trì Kiếp!
“Ầm, ầm…” Từng tiếng sấm rền rầm trời bỗng phát ra, Mọi người ngửa mặt lên trời thì thấy bầu trời vẫn trong xanh không một gợn mây. Sau đó họ mới để ý là tiếng sấm này phát ra từ chỗ của Trần Cảnh, hay nói chính xác hơn là từ trái tim của Trần Cảnh.
- Tên này rất thú vị!
Tiểu Dương bệ hạ không nhịn được nữa mà thốt lên. Lúc này Trần Cảnh đang chơi một trò chơi liều mạng, anh dùng thai thanh phi kiếm này làm vật dẫn, giải phóng toàn bộ lôi trì trong cơ thể. Ngay lập tức từng tia lửa điện từ hai tay Trần Cảnh phóng ra, liên tục đánh vào cái đỉnh.
- Ồ, có chút đạo hạnh, không tệ!
Kiến Long đứng ở một bên quan sát rồi gật gù tán thưởng. Trần Cảnh để tránh cho cơ thể bị tổn hại đã tực tiếp hóa nguyên thần thành những sợi dây dẫn cực nhỏ, bám vào thành huyết mạch cùng thanh phi kiếm này. Mấy cái hành động kia cùng máu chảy cốt chỉ là để che mắt tất cả mọi người ở đây, không có đạo hạnh đủ cao sẽ không thể nhận ra mánh khóe này.
Như vậy trong mắt người khác Trần Cảnh là một con quái vật rất đáng sợ chứ không phải là một tên suy thận như họ vẫn nghĩ. Ngay cả Kiến Long, nếu không phải do ông có đạo hạnh rất cao cũng như đứng đủ gần thì chắc chắn cũng đã bị lừa.
“Bảo sao tên này lại nói đây là một màn ảo thuật mà không phải là thần thông. Hắn dùng những thứ hư ảo để che giấu đi thần thông thực sự, phù văn được hắn dùng nguyên khí tạo ra rất tinh tế và cực kì nhỏ bé, lại trong suốt và lẫn vào với máu, không đứng ở đây e là ta không phát hiện được. Theo nguyên tắc thông thường, không có đan điền lẽ ra hắn không điều động nguyên khí được. Vậy mà hắn tự tìm ra cách dùng thần thức cường đại của mình để làm nhiệm vụ này. Tuy ta tự nhận mình là thiên tài nhưng cũng chưa chắc đã làm được như hắn.”
Nghĩ vậy Kiến Long liền cười nhạt, hắn đứng một bên vừa ghi nhớ cách Trần Cảnh thi triển thần thông vừa hộ pháp cho anh. Sau một lúc thì Trần Cảnh dừng lại, anh mệt thở không ra hơi. Kiến Long thấy vậy thì bước tới trị thương cho Trần Cảnh.
Sau khi chỉnh đốn lại một chút, Trần Cảnh mở nắp đỉnh ra. Một luồng khí lạnh ngay lập tức phun ra, đóng băng không khí xung quan suốt vài dặm, cả bầu trời đang mùa hè oi ả bỗng nhiên có tuyết rơi lạnh cóng.
Từ trong đỉnh, mười con rắn nhỏ màu trắng từ từ bay ra trước sự kinh hãi của mọi người.
- Mười con giao long thuộc tính băng, hơn nữa huyết mạch cũng rất gần với Băng Long trong truyền thuyết!
Một người không nhịn được nữa mà hét lên, Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười một cái thật tươi rồi giơ tay túm lấy mấy con rắn bay này ném lên trên ghế cho chúng phủ lên cái ghế, sau đó tiêu sái bước lên và ngồi trên đấy.
- Mau đưa chúng cho ta!
Một vị Nhân tộc cường giả ở khán đài phía dưới bỗng nhiên hét lên rồi lao tới, mấy vị cường giả các tộc khác cũng lao đến theo. Tiểu Dương bệ hạ thấy cảnh này thì hơi cau mày lại, hắn phất tay một cái ngay lập tức đám ruồi nhặng này bị một lực vô hình đập thành thịt nát, văng tung tóe khắp nơi.
Sáu vị thân vương của tiền triều kia thấy vậy thì liền không hẹn mà quỳ xuống khấu đầu trước Trần Cảnh ba cái. Trần Cảnh ngồi đó nghiễm nhiên nhận lễ rồi ung dung nói:
- Ta đã thực hiện lời hứa của mình, giờ đến lúc các ngươi cũng nên làm việc cần phải làm rồi. Đeo thứ này lên sẽ cho các ngươi sức mạnh, trận chiến này dù cho các ngươi có c·hết thì cũng phải kéo theo đối phương c·hết cùng hiểu chưa! Không có chuyện hòa hoãn hay bỏ cuộc ở đây!
Trần Cảnh ném tới trước mặt họ một cái mặt nạ hồ ly bằng kim loại có màu đen tuyền. Sau vị thân vương thấy vậy đồng loạt khấu đầu thêm một cái nữa rồi đứng dậy. Sau đó một người bước ra nhặt cái mặt nạ lên và dùng hồn âm:
- Trong số sáu người, ta là yếu nhất, trận đầu để ta lên trước!
Sau đó người này liền đeo mặt nạ lên, ngay lập tức một bộ huyền giáp đen bóng hiện ra bao phủ lấy cơ thể, một bên chân cụt cùng lưỡi của người này cũng được bộ giáp tái tạo lại. Tất nhiên không phải dưới dạng máu thịt mà giống như một bộ phận cơ khí thì chính xác hơn.
Sau khi thử hoạt động một chút, người này liền vận khí, ngay lập tức vị trí hai bàn tay xuất hiện một đôi Long Trảo màu đen tuyền, gần như không hề phản xạ lại dù chỉ một chút ánh sáng nào.
- Ta là tử sĩ đầu tiên của thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn, ai muốn đấu với ta thì bước lên một bước! Chỉ luận sinh tử, không luận thắng thua!
Dứt lời vị thân vương không tên này lập tức nhảy xuống lôi đài phía dưới. Trần Cảnh thấy cảnh này thì liền mỉm cười và nói lớn:
- Ta cược trận này chính là bí mật của màn ảo thuật vừa nãy, giá trị của nó chính là một tỉ linh thạch cực phẩm!