Chương 125: Thu mua tử sĩ 2
Tin tức Trần Cảnh mở sòng đặt cược và thuê tử sĩ đã được Minh Nguyệt thương hội ngay lập tức thông báo rộng rãi, nhà cái mọc lên khắp nơi như nấm sau mưa. Tỉ lệ đặt cược một ăn năm không hề lớn tuy vậy vẫn khiến cho con người ta trở nên điên cuồng.
Trần Cảnh đã cho phao tin ra ngoài là nếu không đủ tiền để trả thì sẽ dùng công nghệ hoặc đan phương có giá trị tương đương đến đổi. Từ trước tơi nay tiền tài trong mắt mấy đại thế gia chỉ quan là rác rưởi, dùng là hết nhưng những kiến thức kì bí đang được Thần Nông các nắm giữ lại chính là một mỏ vàng, khai thác suốt mấy nghìn thậm chí mấy vạn năm cũng không thể cạn kiệt. Vậy nên các đại thế gia bắt đầu điên cuồng đấu tố cho phe học cung. Mới chỉ một tiếng kể từ khi mở sòng, Minh Nguyệt thương hội đã thu về hơn một tỉ cực phẩm nguyên thạch cùng vô vàn các bảo bối khác nhau.
Trần Cảnh lúc này cũng chưa hề vội vã đi tìm tử sĩ cho mình, anh cứ ngồi lả lướt ở trên cái ghế mặc cho mấy con rồng khiêng nó bay qua bay lại quanh quanh mấy cái trụ đá này.
“Khắp mười tòa thiên hạ, kẻ muốn ta thua nhiều vô số kể. Tiền mà bọn chúng đặt cược đã lên tới mấy tỉ. Đào Đô và Long Trì cao tầng chắc chắn muốn ta thua vì nếu ta thua, những “Mỏ vàng” chưa được khai phá kia sẽ rơi vào tay của họ. Cách đơn giản nhất là nhân danh của ta trả nợ thay, chuyển tất cả khoản nợ từ khắp nơi về tay bọn họ. Tất nhiên sẽ có nhiều thế lực không đồng ý với việc này, thể nào cũng đánh nhau loạn cào cào lên cho xem, cuối cùng lại hất mấy cục phân đó vào người ta. Để tránh việc này, ta cần phải thắng.”
Trần Cảnh nghĩ như vậy thì liền cười nhạt. Anh đã bảo Minh Nguyệt thương hội tung tin tìm tử sĩ với cái giá chính là thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của họ nếu nó nằm trong khả năng của anh.
Vậy mà đã gần một tiếng rưỡi trôi qua, vẫn không hề có một tin tức gì truyền lại. Xem ra bọn người này muốn Trần Cảnh chưa đánh mà đã thua đây mà. Trần Cảnh thở dài, miệng lẩm bẩm:
- Lẽ ra bọn họ nên cho ta tử sĩ, một tử sĩ có thể mang đến cho họ một “Mỏ vàng” nhưng làm người tất phải có lòng tham, một vĩnh viễn là không đủ.
- Mã a, mã a a!
Bỗng đám Băng Nhất kêu lên mấy tiếng thông báo, Trần Cảnh lúc này mới nhận ra anh đã bay xuống dưới chân Nam Thiên Môn rồi. Nơi này đúng như anh nghĩ, đáng ra nên có rất nhiều tử sĩ đến ứng tuyển ở đây nhưng thực tế thì chẳng có lấy một bóng người.
Tuy hơi thất vọng một chút nhưng Trần Cảnh vẩn ngồi yên ở đó mà chờ đợi. Cá c·hết vì mồi n·gười c·hết vị tiền, vậy nên trong tình huống quẫn bách, thì cho dù mấy tên cao tầng kia có điên cuồng dọa nạt hay g·iết chóc thì vẫn sẽ có người tìm cách đến đây bán mạng cho anh mà thôi.
Mọi chuyện quả thực như Trần Cảnh dự tính. Ngồi được một lúc thì anh thấy một ngôi nhà gần đó mở cửa, có bảy người gồm sáu nam một nữ từ trong đó đi ra và bước tới trước mặt anh.
Chẳng hiểu sau đám Băng Nhất lại vô cùng kích động, chúng kêu lên mấy tiếng vui mừng rồi nay lại chỗ của bọn họ trước sự ngạc nhiên của Trần Cảnh.
Sau khi đám người này bước tới gần, Trần Cảnh mới nhận ra tất cả là một đám phế nhân. Người cụt tay, người cụt chân người thì mù còn cô gái kia thì ở trên xe lăn, ánh mắt tuy có thần nhưng hình như là một dạng người thực vật, không thể di chuyển hay nói cười.
Trần Cảnh thấy vậy thì cũng đứng dậy bước tới, cả đám thấy Trần Cảnh thì vội quỳ mọp xuống miệng phát ra tiếng ô ô không rõ nghĩa. Thấy vậy, Trần Cảnh mở lời trước.
- Các ngươi là người thuộc gia tộc phản quốc kia sao?
- Ơ, ô ô ô…
Một tràng tiếng rên rỉ không rõ nghĩa lập tức phát ra từ đám người này như là để đáp lại Trần Cảnh. Trần Cảnh lúc này cảm thấy hơi nóng mặt. Bảo sao đám người này có thể ngang nhiên đến chỗ Trần Cảnh mà không thấy ai ra cản trở, bảo sao đám Băng Nhất lại vui mừng đến vậy.
“Xem ra Long Trì cũng sắp xếp chu đáo thật, để tránh mất mặt ta nên cho một đám phế nhân sắp c·hết này đến đây làm tử sĩ. Các ngươi được lắm!”
- Lưu hồn hẫn khai!
Trần Cảnh hét lên sau đó xuất ra một tia linh hồn của mình liên kết với linh hồn hải của đám người này. Sau đó anh nói:
- Giờ thì nói chuyện được rồi! Ta hỏi, các ngươi chỉ cần suy nghĩ là được.
- Rõ!
Lập tức Trần Cảnh “Nghe” được lời hồi âm đến từ bảy người kia, anh mỉm cười và nói:
- Các ngươi là ai, sao lại quen biết đám Băng Nhất?
- Bẩm, chúng ta là thân vương của chế độ cũ trước đây, sáu người chúng ta là sáu hộ vệ bảo vệ huyết mạch cuối cùng của bệ hạ. Chín con rồng mà thánh tử đang nuôi chính là chín vị công chúa, và vị ngồi trên xe lăn này chính là vị thứ mười cũng là vị cuối cùng.
Một giọng nói khác lại vang lên, tiếp lời người này.
- Rất nhiều năm về trước, chiến loạn nổ ra chúng ta chỉ có thể mang theo một quả trứng đi, chín quả còn lại đã rơi vào tay vương triều hiện tại và mọi chuyện sau này hẳn là thánh tử đã biết. Dọc đường đi chúng ta đã bị tập kích và bị biến thành phế nhân, ngay cả quả trứng cũng bị đập bể khiến vị công chúa cuối cùng này trở thành bộ dạng hiện tại.
Trần Cảnh vuốt vuốt cằm, anh khó hiểu hỏi:
- Nếu là như vậy thì hẳn là các ngươi đến từ Long Hán thần triều, vào khoảng bốn vạn năm trước. Trong sử sách có ghi Long Hán thần triều suy tàn, Long Trì thiên đình thành lập, hoàng gia và tất cả những người liên quan không một ai còn sống. Không ngờ được vậy mà vẫn còn có người còn sống cơ đấy! Mà đám Băng Nhất mới nở cách đây hơn một ngàn năm, hình như không phù hợp cho lắm thì phải.
Người kia thấy Trần Cảnh cũng có vẻ am hiểu về đoạn lịch sử này thì liền nói:
- Công tử có điều không biết, vị công chúa ngồi trên xe lăn kia cũng chỉ mới nở cách đây hơn một ngàn năm. Để bảo vệ trứng, Long hậu đã truyền toàn bộ sức mạnh vào vỏ của nó, khiến vài vạn năm sau trứng mới nở ra. Long hậu sai sáu vị thân vương chúng ta mang những quá trứng này đi thật xa, khi nó nở ra cũng là lúc thiên hạ thái bình rồi, không còn ai truy cứu về nghiệt chủng tiền triều nữa! Nhưng không ngờ…
Trần Cảnh nghe vậy thì phất tay nói:
- Ta hiểu mà, các ngươi sống lấu đến mấy vạn năm, thế hệ trước còn chưa c·hết đi thì sao mà có thể kết thúc những mối thù hận điên cuồng này được. Công chúa của các ngươi gặp được ta coi như là may mắn đi, giờ thì nói đi, các ngươi sao lại tìm ta lúc này, không sợ mấy tên trên kia một chưởng tát c·hết ngươi hay sao?
Cả sáu người bỗng nhiên cười lớn:
- Ha ha ha, chúng ta không sợ! Vạn năm trước không sợ, bây giờ cũng không sợ. Sau khi chúng ta nhận được tin chín vị công chúa b·ị b·ắt làm thú kéo xe thì lòng đau như cắt, không đêm nào được ngủ yên. Sau này biết được các nàng đã được thánh tử giải thoát thì trong lòng vui mừng vô hạn, tiếc là chúng ta không thể tìm được cơ hội tiếp cận ngài, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn thôi.
Một người có vẻ già nhất liền tiếp lời:
- Nay chúng ta nghe tin Trần thánh tử tuyển tử sĩ liền mạo hiểm đến đây. Trên đường đi, chúng ta thấy rất nhiều người đến làm tử sĩ cho ngài đã bị cường giả các tộc chém g·iết, không một ai có thể tiếp cận Nam Thiên Môn trong vòng một trăm dặm. Nhưng có lẽ do chúng ta chỉ là phế nhân, nên đã may mắn thoát được một kiếp này.
Trần Cảnh cười phì một tiếng đầy chua chát mà nói:
- Khà khà, làm gì có cái gọi là may mắn. Các ngươi còn sống để gặp ta chính là điều mà những lão quái vật đứng sau màn kia muốn. Ta nói không phải mấy tên rùa đen sống dai kia đâu, mà là những người tầm cỡ Đát Kỷ hoang thần ấy. Được rồi, vào chuyện chính! Các ngươi nói nhu vậy hẳn là đến đây để làm tử sĩ đi. Giờ thì mau cho ta biết nguyện vọng của các ngươi.
Vị lão giả kia nghe vậy thì gật đầu, ông nói:
- Nguyện vọng của chúng ta là những vị công chúa này có thể sống một đời bình an. Xin thánh tử hãy thu nhận cả mười vị công chúa này, thánh tử dùng làm thú cưỡi cũng được, dùng làm tì nữ ấm giường cũng tốt, vừa hay có thể duy trì dòng máu hoàng thất không bị tuyệt diệt. Chỉ cần bọn nàng có thể sống thật tốt, chúng ta c·hết cũng không hối hận.
Trần Cảnh mỉm cười, anh bước tới bế cô công chúa thứ mười này lên, ngay lập tức nàng liền hóa thành một con Thanh long màu xanh rất lớn. Phải khó khăn lắn Trần Cảnh mới nhét được nàng vào cái đỉnh hình cái nồi. Sau đó anh thu nhỏ cái đỉnh lại và nói:
- Được thôi, nguyện vọng của các ngươi đã được đáp ứng. Giờ thì Băng Nhất, bảo mấy đứa chở các vị thân vương này lên lôi đài phía trên thôi. Đến lúc phải chiến đấu rồi.