Chương 124: Thu mua tử sĩ
Trong không gian Linh Thai, Trần Cảnh ngồi ở trên đầu bức tượng Thần Nông, hướng mắt nhìn về từng hàng bia mộ phía trước mà thán:
- Kiếp trước ta đã chọn làm một con chó trung thành. Ta chưa từng thắc mắc về bất kỳ mệnh lệnh nào để rồi bị hắt hủi, ghẻ lạnh và c·hết trong sự cô độc. Mọi người ở đó sẽ nhớ tới ta với cái danh hiệu ác ma áo trắng, kẻ d·iệt c·hủng hay tên tâm thần… Vậy mà chẳng hiểu sao kiếp này ta vẫn chọn làm chó, vẫn tiếp tục chế tạo ra những thứ v·ũ k·hí g·iết người kia, vẫn trở thành một con ác ma mà ta ngày đêm khinh miệt.
Lúc này, một bản thể khác của anh với đôi tai cáo từ dưới đáy lôi trì trồi lên. Hắn bay tới đứng bên cạnh Trần Cảnh mà nói:
- Kiếp trước ngươi không thể chọn, kiếp này ngươi cũng không thể chọn. Từ khi sinh ra, ngươi đã được định sẵn là phải làm một con chó. Ông của ngươi, Trần Thừa, đám Miêu Nhị, Thần Nông các và giờ là bọn Băng Nhất. Tất cả đều vì ngươi mà sắp xếp, bọn họ đã được định sẵn là xiềng xích của ngươi đến tận cuối đời. Ngươi tưởng nơi này giống trong tiểu thuyết sao? Ngươi tưởng ngươi có hào quang nhân vật chính sao? Không, ngươi chỉ là một quân cờ nhỏ mà thôi, chấp nhận đi.
Trần Cảnh nghe nửa kia nói vậy thì cũng chỉ có thể thở dài một cái đầy chán nản. Anh đứng dậy vươn vai một cái và tự an ủi chính mình:
- Nếu đã không tránh khỏi kiếp làm chó, vậy thì làm chó thôi. Suy cho cùng thì sống kiểu này cũng không tệ lắm. Bàn cờ tiên gia này ta sẽ không nhúng tay vào nữa, cũng không cần phải sống giả nhân giả nghĩa giống trước đây. Ta chán làm “Người tốt” rồi! Ngươi đến đi, cùng ta tận hưởng cuộc sống nhạt nhẽo này thôi.
- Ha ha ha! Quyết định sáng suốt đấy, ngươi sẽ không hối hận về việc này đâu. Suy cho cùng ta chính là ngươi, ngươi không thể cứ mãi giấu ta đi như vậy được. Sớm hay muộn thì bọn chúng cũng sẽ đến g·iết ngươi, g·iết bạn bè ngươi, g·iết con cháu ngươi, đạp nát tất cả những gì ngươi gây dựng và ngươi chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Vậy nên ngươi không cần cố gắng trong đau khổ làm gì. Đói thì ăn, mệt thì ngủ, buồn chán thì leo lên giường mà đánh trận… Hãy tận hưởng thế giới này đi, lưu lại thật nhiều hạt giống cùng truyền thừa, như vậy sự tồn tại của ngươi sẽ mãi mãi trường tồn bất diệt.
Nửa kia cười lớn sau đó thì bắt đầu tan ra, hóa thành một làn khói vàng bao lấy cơ thể của Trần Cảnh.
“Rắc, rắc” Ở bên ngoài, Tiểu Dương bệ hạ bỗng nhiên nghe thấy những tiếng vỡ vụn rất nhỏ thì tái xanh mặt. Phong ấn của hắn ở đan điến của Trần Cảnh không hiểu sao đã hoàn toàn vỡ vụn. Lập tức Tiểu Dương liền nổi lên sát ý, hắn toan rút long trảo bóp nát đầu Trần Cảnh thì ngay lập tức bị khí tức của Kiến Long áp chế, không thể đứng dậy được.
Trần Cảnh lúc này từ từ mở mắt ra, một bên mắt của anh đã hoàn toàn chuyển thành một con mắt cáo màu hổ phách. Trần Cảnh nở ra một nụ cười quỷ dị, anh giơ tay lên thôi động tu vi, ngay lập tức bầu trời bị mây đen xám xịt bao phủ, lôi điện thi nhau đánh xuống ầm ầm.
“Bốp!” Bỗng Trần Cảnh hạ tay và chưởng một phát thật mạnh vào đan điền của mình. Một âm thanh khô khốc phát ra và sau đó Trần Cảnh ngã xuống đất, miệng không ngừng nôn ra máu.
“Tên này vậy mà chọn tự hủy đan điền thay vì chiến đấu! Thú vị, suốt mấy vạn năm qua chưa từng có ai làm được như hắn. Ta nên gọi đây là hành động của sự dũng cảm hay hèn nhát nhỉ?”
Cả hai người sau khi thấy một màn này thì liền có cùng một suy nghĩ. Trần Cảnh sau khi ổn định lại cơ thể xong thì lấy ra một ít đan dược trị thương và uống vào.
Kiến Long thấy thế thì mỉm cười, hắn phất tay một cái tạo ra một làn gió, nâng Trần Cảnh trở lại vị trí ghế ngồi. Trần Cảnh sau khi an vị liền chắp tay cảm tạ:
- Ha ha, xấu mặt, xấu mặt rồi! Kiến lâu chủ có thể giúp ta liên hệ với Minh Nguyệt thương hội không? Ta muốn mở một bàn cá cược cho trận đấu này ở mười tòa thiên hạ, Long tộc đấu sĩ phải là người do ta chọn. Tỉ lệ sẽ là một ăn năm, Kiến lâu chủ thấy thế nào?
Kiến Long nhìn Tiểu Dương bệ hạ gật đầu một cái ra ám hiệu rồi vội chắp tay lại hướng về phía Trần Cảnh mà nói:
- Trần thánh tử yên tâm, tất cả sẽ y như ý của thánh tử.
Nói rồi Kiến Long lập tức xé mở hư không mà đi mất dạng, Tiểu Dương bệ hạ cũng đứng dậy sau đó chìa tay mời Trần Cảnh:
- Được rồi, giờ ta và thánh tử cùng xuống kia chọn đấu sĩ. Không biết Trần Thánh tử có yêu cầu gì về đấu sĩ hay không?
Trần Cảnh vỗ vỗ đầu hai con rồng ở trên tay cầm ý bảo chúng nâng cái ghế lên rồi bay theo. Sau đó ung dung nói:
- Không cần phải là thiên tài hay con em thế gia vọng tộc, loại này ta không quản được. Ta cần đấu sĩ trạc tuổi sáu tên kia, thực lực kim đan cảnh là được. Chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là tuyệt đối tuân lệnh, cho dù có là tử lệnh. Nghe nói Vọng Thiên thành có một nơi tuyển lính đánh thuê rất lớn, ta đến đó đi!
Tiểu Dương nghe vậy thì vuốt vuôi râu ra vẻ đây chì là chuyện nhỏ. Hắn phất tay áo và ung dung nói:
- Thì ra là Trần thánh tử muốn tìm tử sĩ, thứ này chỗ ta không thiếu. Đừng nói sáu người, dù sáu vạn người ta cũng có thể cho thánh tử.
Trần Cảnh thấy vị bệ hạ này có vẻ khá tự tin thì liền lắc lắc đầu mà nói:
- Ài, như vậy thì không thú vị, không thú vị chut nào cả. Quân của ngài tuy là tử sĩ nhưng cũng thuộc dạng ngàn dặm chọn một. C·hết thì tiếc mà thắng cũng không có nhiều ý nghĩa. Trong thế gian có rất nhiều người đang chờ được tỏa sáng, chờ được ban cho một cơ hội để khẳng định bản thân. Thần Nông các của chúng ta phát triển thần tốc đó là nhờ có thể thu thập những người này. Bằng cách mở rộng Thần Nông học đường khiến người người biết chữ, nhà nhà biết chữ, lan rộng tri thức đến muôn nơi. Nhờ đó mà hiền tài, hào kiệt… Không ngừng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Hiền tài là nguyên khí của quốc gia, không sợ thừa chỉ sợ thiếu thôi.
Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì hơi cau mày. Đây là Trần Cảnh đang dạy đạo trị quốc cho ông sao? Thật hết sức vớ vẩn!
Trần Cảnh thấy Tiểu Dương có ý khinh thường mình thì liền cười nhạt một cái rồi bỏ qua. Đúng như tiểu lão sư từng nói:
“Long tộc là một lũ não cơ bắp, bọn chúng tôn sùng sức mạnh hơn tri thức. Biết bao nhiêu văn thư, cổ tịch truyền đời từ xa xưa bị chúng đốt sạch, bán sạch. Ngay cả cái Thanh Long cửu biến mà chúng tự hào cũng chỉ là bản tàn khuyết không đầy đủ. Đó là lý do tại sao chúng ta vẫn luôn ở phía trên bọn hắn là vậy.”
Hiện tại, Trần Cảnh rất muốn ra bên ngoài thăm thú chứ không muốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này xem mấy tên điên đánh nhau. Trong đầu anh đang không ngừng tính toán tìm cách để nhét đầy túi riêng của mình sau vụ cá cược này.
Kiến Long thấy ánh mắt chán nản của Trần Cảnh thì liền buồn bực nói:
- Hừ, nít ranh! Ta coi trọng ngươi không có nghĩa ngươi có thể dạy leo lên đầu ta ngồi. Giờ ngươi muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi ta không quản. Hai tiếng sau ngươi phải có mặt cùng với đấu sĩ của ngươi, nếu lần này chúng ta lại thua thì ta sẽ trực tiếp bóp nát của quý của ngươi, ngay cả Kiến lão cũng không cản được cho ngươi lần nữa đâu.
- Tuân lệnh bệ hạ!
Trần Cảnh mỉm cười thật đểu rồi vỗ vỗ đầu rồng, phóng ghế bay đi mất hút. Lúc này Kiến Long cũng đã quay trở lại, hắn ngồi trên ghế ung dung uống rượu và nói nhỏ:
- Tiểu Dương, tên suy thận này nói đúng đấy. Mô hình phỏng theo Thần Nông học cung của chúng ta ở Minh Hà thành đã phát huy tác dụng rất lớn. Ngươi nên mau chóng mở rộng nó ra đi bệ hạ của ta à!
Tiểu Dương lúc này có vẻ hơi khúm núm, hắn xoa xoa tay vào nhau mà lí nhí:
- Kiến lão yên tâm, chuyện liên quan tới tồn vong tộc ta, ta tự có cách làm. Ta biết tên suy thận kia nói đúng, nhưng thân là một vị quân vương, việc này chỉ có thể nghe chứ không thể nhận sai. Ta không giống mấy con cáo l·ẳng l·ơ kia, nếu không không cấp cho hắn một cái hạ mã uy, e là hắn lật tung Long Trì chúng ta lên mất.
Kiến Long gật gù tán dương, hắn vuốt vuốt râu và nói như thễ một vị trưởng bối, dù nhìn bề ngoài thì Tiểu Dương còn già hơn cả hắn:
- Tốt, ngươi đã trưởng thành rồi. Long Trì quốc không cần thiết phải đổi ngôi thêm lần nữa. Giờ thì, ngươi và ta cùng ngồi đây xem kịch vui thôi.