Chương 123: Trên đỉnh Nam Thiên Môn 3
“Tùng tùng! Tùng tùng…” Từng hồi trống báo hiệu vang lên đã cắt đứt cuộc trò truyện của hai người. Trần Cảnh lúc này cũng dừng công việc trong tay mình lại. Anh túm lấy và ném đám Băng Nhất về phía ghế ngồi rồi bắt bọn nó phóng to ra thành những trăn lớn với bộ vảy lấp lánh ánh bạc.
Trần Cảnh khoan thai bước tới và ngồi xuống, chín con băng long bắt đầu quấn lấy anh, quấn lấy cái ghế. Nhìn từ xa, hệt như Trần Cảnh đang ngồi trên một cái ngai vàng đầy uy phong được đúc từ những khối bạch kim thuần khiết nhất vậy.
Uy thế này, Tiểu Dương bệ hạ ngồi bên cạnh cũng không thể sánh bằng được. Bình thường mà nói thì khách lấn mặt chủ kiểu này tất phải c·hết nhưng có vẻ Tiểu Dương bệ hạ lại khá hài lòng với cách làm màu này của Trần Cảnh. Trần Cảnh càng nổi bật, càng ngang ngược thì Long Trì càng có lợi trên ván cờ này.
Từ phía khán đài đối diện, một đám lão giả đến từ Quân Tử học cung cũng bắt đầu đánh sự chú ý lên người Trần Cảnh.
“Ngai vàng làm từ chín con băng long hỗn huyết, còn năm móng nữa chứ. Từ khi nào mà Long Trì quốc lại xuất hiện một thế lực cường đại như vậy rồi?”
Một vị lão giả dùng nhãn thuật quan sát Trần Cảnh một lúc rồi lên tiếng hỏi. Ngay lập tức thứ lão nhận được mà một tràng cười ngặt nghẽo đến từ các lão giả khác đứng đấy.
Một người thấy vị này có vẻ vẫn chưa nhận thức được vấn đề thì liền vội giải thích:
- Hùng lão tuổi đã cao, nhãn thuật cũng vì thế mà yếu đi rồi sao? Tên đang ngồi ở trên cái ngai vàng giả tạo kia chính là thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn Trần Cảnh. Mà kể ra tên này ngang ngược và bá đạo hệt như lời đồn, ngoài mấy con hồ ly kia thì hoàn toàn không có kiêng nể bất kì thứ gì cả. Thậm chí thánh nhân cũng dám đánh!
Một người khác nghe thế cũng chen miệng vào phụ họa:
- Người biến cháu trai của lão thành người không ra người, quỷ không ra quỷ chính là hắn ta đấy. Ài cái này gọi là oan gia ngõ hẹp đi, cháu ngài đụng ai không đụng lại cứ nhất nhất phải dây vào tên sát thần này làm gì cơ chứ. Tuy vậy nếu cháu ngài biết lễ phép như cháu lão Chu kia thì tốt rồi. Tên thánh tử này chỉ bố thí cho hắn một quân cờ rẻ tiền vậy mà lại ẩn chứa rất nhiều lý luận về đại đạo. Biến một tên mọt sách không có tiền đồ trở thành người có khả năng cao nhất bước vào cảnh giới Đạo Thần trong suốt mười năm qua!
Hùng lão nghe tên này chọc ngoáy nỗi đau của mình thì nổi xung lên, lập tức tỏa ra khí áp vô cùng ngột ngạt. Người vừa nói chuyện kia cũng không phải kẻ ăn chay, lập tức phát ra khí áp tương đương chống lại.
Hắn vừa cười vừa bước, uy áp mà hắn tạo ra ngày càng lớn, thậm chí có phần lấn áp Hùng lão đầu. Hắn vỗ vỗ vai lão mà nói:
- Hùng lão có vẻ đã thực sự già rồi! Không bằng nhường vị trí trưởng lão nội viện này lại cho ta đi. Các ngươi suốt nhiều năm nay ăn no rửng mỡ, không coi ai ra gì để rồi chọc phải tên ôn thần này. Tội lỗi do các ngươi gây ra không nên để học cung phải ngánh chịu. Chúng ta đã cho ngươi cơ hội ở trận Long Trì chiến này nhưng những đệ tử của ngươi quá tệ, mười tên lên đấu thì c·hết chín tàn một. May mà có sáu đệ tử ngoại môn của Văn Thánh ra tay mới giữ lại một chút thể diện cho chúng ta. Giờ nhân lúc tên kia đang quan sát chúng ta, dùng máu của ngươi để che đi mắt hắn cũng là một ý tưởng không tệ.
- Ngươi…
Hùng lão chỉ thốt lên được như vậy thì cơ thể bỗng nhiên căng cứng không thể cử động được. Phụt! Một lưỡi kiếm màu đen tuyền lướt qua cổ họng của lão. Đầu và thân lập tức bị phân ra làm hai mảnh.
Trần Cảnh nhìn thấy cảnh này thì khó hiểu, liền hỏi:
- Kiến lâu chủ, sao chưa vào trận mà bên kia đã lao vào chém g·iết lẫn nhau rồi?
Kiến Long mỉm cười bí hiểm và nói:
- Chắc là lục đục nội bộ, việc thanh trừng lẫn nhau khi có cơ hội ở chốn cao tầng tiên gia xảy ra mỗi ngày. Hơi không cẩn thận một chút là có thể m·ất m·ạng như chơi.
Trần Cảnh nhắm mắt lại dưỡng thần, anh lắc lắc đầu mà nói:
- Nhìn có vẻ không giống lắm! Mà thôi, không quản chúng làm gì, uống rượu đi. Xem ra cuộc chiến này chỉ qua là lợi dụng các ngươi để thanh lọc lại bộ máy chính trị của chúng mà thôi. Chả có gì thú vị cả.
Vừa nói, Trần Cảnh vừa rót rượu vào ba cái chén chứa độc kia. Hỏa Long tửu sau khi nhưỡng chế có nồng độ hỏa khí tăng gấp nhiều lần, không thể trức tiếp uống. Vậy mà sau khi tiếp xúc với hàn độc thì lập tức dịu đi, màu đỏ chói nhức mắt đã chuyển thành màu đỏ nhạt, phơn phớt cam tựa như màu của cánh đồng hoa bỉ ngạn đang mùa nở rộ.
Tiểu Dương thấy vậy thì không nhịn được nữa mà nhấc chén lên uống cạn. Vị rượu cay nồng thấm đậm vào sâu trong thực quản, lưu lại một chút dư vị ngọt và tê dại nơi đầu lưỡi. Lúc rượu tiếp xúc với miệng thì mát lạnh, sau khi nuốt vào trong bụng thì lại ấm nóng. Mùi hương ngào ngạt đặc trưng của Hỏa Long tửu lấp đầy xoang mũi, đánh thức mọi giác quan.
- Khà! Rượu ngon, rượu ngon! Để cảm tạ Trần thánh tử, ta sẽ giúp ngươi khôi phục đan điền, ngươi thấy thế nào?
Trần Cảnh nghe vậy thì hai mắt sáng lên nhưng sau đó liền u buồn mà nói:
- Không cần thiết, ta có thể sống lâu nhưng không được phép trở nên mạnh mẽ. Một kẻ vừa có tri thức đặc thù vừa có sức mạnh nghịch thiên không được phép tồn tại với bất kỳ lý do nào, đạo lý này ta hiểu. Vậy nên thay vì khôi phục đan điền cho ta thì hãy gỡ bộc ấn của ngài ra là ta hạnh phúc lắm rồi.
Tiểu Dương gãi gãi cằm, ánh mắt có vẻ nhu thuận hơn trước:
- Cái này không được, ta là vua một cõi. Một lời nói ra chính là di sơn đảo hải, không có cách nào rút lại. Nếu chúng ta thua, ngươi bị thiến thế thôi. Ngươi đã từ chối việc khôi phục đan điền, vậy nên ta sẽ cho ngươi thêm bốn phần từ việc bán rượu coi như bồi thường.
- Cũng được!
Trần Cảnh giọng điệu có phần chán nản, anh đáp lại một cách hời hợt rồi lại tiếp tục uống rượu. Từ bỏ sức mạnh để củng cố quyền lực chính là cách mà Trần Cảnh đã chọn nhưng điều đó quả thực không hề dễ dàng.
Trong cái thế giới đầy mùi máu tanh này, sức mạnh giống như một thứ m·a t·úy cực mạnh. Một khi đã có được nó rồi thì sẽ không bao giờ muốn buông nó ra cả. Có sức mạnh, ngươi thích g·iết ai thì g·iết, thích làm gì thì làm, không ai dám c·ướp đi bất kì thứ gì từ ngươi, chúng sinh cấp thấp sẽ hoàn toàn sùng bái ngươi, sợ hãi ngươi, nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của ngươi giống như một con súc vật vậy.
Cảm giác đứng trên vạn người đó, một khi đã nếm qua thì mãi mãi không thể nào quên được. Hiện tại, Trần Cảnh cũng có thể được xem là người trên vạn người nhưng chỉ qua cũng là một thứ đồ giả tạo đắt tiền, không hơn không kém. Không có sức mạnh thì tất cả quyền lực và tiền tài anh có lúc này cũng chỉ là phù du, gặp phải cường giả chân chính là mất hết, đến cái nịt cũng chẳng còn.
Tiểu Dương bệ hạ thấy Trần Cảnh đang nói nói cười cười bỗng rơi vào trầm mặc thì cũng lấy làm lạ, tuy vậy hắn cũng chỉ ngồi đó mà quan sát Trần Cảnh chứ cũng không can thiệp vào.