Chương 122: Trên đỉnh Nam Thiên Môn 2
Trần Cảnh kính cẩn cầm chén rượu nên đặt ngang mũi, hít lấy một hơi thật sâu. Một mùi ngọt nhẹ, tỏa ra khắp xoang mũi. Phổi của anh như được lấp đầy bởi một luồng không khí ấm áp.
- Tiên tửu!
Trần Cảnh thốt lên như vậy rồi ngửa đầu uống cạn. Ngay lập tức một vị cay nóng bộc phát nơi cuống họng nhưng rất nhanh liền dịu đi. Sau đó Trần Cảnh cảm thấy một luồng khí ấm áp chảy qua kinh mạch của mình, mọi một mỏi đều tan biến. Lôi trì khó khăn lắm mới xả hết được thoáng cái bị lấp đầy, mọi công sức trước giờ thành công cốc.
“Cạch” Trần Cảnh bực mình đặt mạnh chén rượu xuống. Anh lại bị hố một lần nữa rồi. Hai người kia thấy biểu hiện khó ở của Trần Cảnh thi liền mỉm cười với nhau. Trần Cảnh ngồi đó điều khí một lúc, áp chế lôi trì lại và nói:
- Là rượu tự nhiên, hẳn là nơi ủ rượu này có mọc cây hoa liệt hỏa, hồng dương, viêm cốt phong, lam lam quả, xích hỏa kim thảo…
Kiến Long thấy Trần Cảnh nói chính xác từng thứ một như vậy thì khá ngạc nhiên liền cất tiếng hỏi:
- Trần thánh tử đã từng uống qua Hỏa Long tửu lấy từ Hỏa Long sào này rồi sao?
Trần Cảnh lắc lắc đầu, anh giải thích:
- Chưa từng uống! Rượu này uống vị hơi đắng chát đặc trưng của nước cứng nên ta đoán đây là đồ lấy từ thiên nhiên, chưa qua tinh chế. Mấy loại dược liệu trên cũng vậy, trong này chứa đầy chất mà chúng tiết ra. Ví như lam lam quả, nếu môi trường sống có quá nhiều hỏa khí chúng sẽ tiết ra một hợp chất nhầy nhầy ở thân giả và rễ nhằm hạn chế tổn thương tối đa cho thân củ phía dưới. Chất này có vị ngọt thanh, trái ngược hoàn toàn với qủa của chúng có vị cay và đắng nghét. Chất nhầy này bình thường mà nói thì không ăn được, nhưng trong tự nhiên nếu có động vật thuộc tính hỏa tiểu vào nó, chất nhầy này sẽ bị tan ra và trở thành một hợp chất có mùi thơm đặc trưng rất thú vị. Mùi hương của Hỏa Long tửu này tám phần đến từ nó đi!
Trần Cảnh nói xong thì liền lấy ra một xấp giấy bút mà viết viết gì đó. Còn Kiến Long với Tiểu Dương thì mặt tối sầm lại, hóa ra thứ họ uống trước nay là nước tiểu lên men ư, sự thật kinh tởm này quả là khó mà chấp nhận được mà.
Trần Cảnh viết xong thì liền ném cho Kiến Long mà nói:
- Gì chứ, nước tiểu thôi mà có gì lạ đâu. Ngươi có biết nước tiểu của Cửu Vĩ chỗ ta rất quý không, nó được dùng làm thành phần chính của nước hoa đấy. Bất kì tên nam nhân nào chỉ cần ngửi một lần sẽ c·hết mê c·hết mệt đối phương, kim thương sáu ngày không gãy đổ. Vạn vật trên thế gian này đều là thuốc, nên đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Kiến Long thấy Trần Cảnh nói việc uống thứ chất thải này như là một chuyện đương nhiên thì liền rùng mình mấy cái. Hắn đã ăn uống đồ của Trần Cảnh không biết bao nhiêu lần, có trời mới biết anh Trần Cảnh trộn cái thứ gì trong ấy, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.
Trần Cảnh thấy hình như Kiến Long có chút hiểu lầm thì liền phân minh:
- Ài, ngươi yên tâm thứ ta làm trước nay luôn sạch sẽ, không dơ bẩn đến mức như ngươi nghĩ đâu. Tờ giấy đó là phương pháp chưng cất Hỏa Long tửu. Ta làm mẫu một lần cho ngươi xem nhé, sau này nếu các ngươi bán thứ này ra ngoài thì ta muốn được chia một phần lợi nhuận.
Không để cho hai người này kịp định thần, Trần Cảnh đã ra tay một cách chớp nhoáng. Anh lấy cái đỉnh kia ra, biến đổi nó thành một bộ chưng cất rượu đặc chế rồi cầm một bình Hỏa Long tửu đổ vào.
Cái bình này không ngờ vậy mà lại trương tự như cái hồ lô màu đỏ mà Trần Cảnh nhận từ tiểu lão sư, đổ đầy đỉnh rồi mà bên trong rượu vẫn còn đầy ắp.
Trần Cảnh ném mấy viên nguyên thạch vào sau đó khởi động trận văn. Anh lầm rầm đọc những câu Chân Linh ngôn tối nghĩa dành riêng cho việc tinh chế. Ngay lập tức lôi trì dao động, tuy hiện tại Trần Cảnh mất hết tu vi nhưng lôi trì vẫn còn, nguyên thần vẫn còn nên thôi động sức mạnh thần thức chỉ là chuyện đơn giản.
Lôi trì khai mở, từng luồng s·óng t·hần thức lấy Trần Cảnh làm trung tâm từ từ tản ra bốn phía. Chúng tạo thành những vòng xoáy nhỏ sau đó kết hợp với Chân Linh ngôn tạo thành phù văn trận pháp và lan rộng ra khắp nơi, trên đỉnh, trên sàn nhà, trên quần áo, đâu đâu cũng có.
- Ngưng cho ta.
Một lúc lâu sau, Trần Cảnh thấy thời cơ đã đến thì liền kết ấn và bắt đầu chiết xuất. Một dòng chất lỏng màu đỏ, trong suốt như những viên rubi từ từ chảy ra, mang theo một mùi hương thơm lừng bay xa, bao phủ lấy toàn bộ đấu trường này.
- Thơm quá!
Kiến Long và Tiểu Dương bệ hạ không nhịn được nữa mà đồng thanh thốt lên. Trần Cảnh tay nhanh như cắt, nhoáng cái đã thu thập được mười vò Hỏa Long tửu tinh phẩm và cất ngay vào trong nhẫn trữ vật.
- Khoan!
Cả hai thấy hành động nhanh hơn đạo tặc của Trần Cảnh thì vội la lên. Sau đó tự cảm thấy mình có phần hơi thất thố thì liền ngượng ngùng mà ngồi xuống.
Sau khi Trần Cảnh thanh lý xong đám cặn và vo lại thành một viên rồi ném cho Kiến Long và nói:
- Từ từ, đã xong đâu nào! Rượu ngon ở chỗ nó khiến người ta phải chờ đợi để được uống mà! Cái viên bã này tuy không ăn được nhưng lại có thể dùng pha nước tắm. Đảm bảo rất thơm đấy, nếu bán thì ta cũng muốn một phần.
- Được!
Kiến Long thở dài cất viên bã kia đi, hắn nhìn chăm chăm Trần Cảnh như đang chờ đợi một điều gì đấy. Trần Cảnh mỉm cười lấy ra ba cái chén ngọc lớn, bên trên có khắc họa tiết hồ ly chín đuôi. Anh kéo Băng Nhất đang ngáy khò khò trên ghế dậy, dùng tay chọc chọc bụng nó mấy cái rồi mắng:
- Băng Nhất, ngươi lại mập lên rồi, suốt ngày ăn xong lại ngủ. Có tin ta biến ngươi thành cái gối ôm không hả? Mau dậy kêu chị em ngươi nhả độc vào ba cái chén này cho ta, cứ nhả cho đến khi phủ kín đáy chén thì dừng lại.
- Mã aa!
Băng Nhất ủy khuất kêu một tiếng rồi bay lại cổ của Trần Cảnh, gọi chị em của mình dậy. Sau đó chín con ấu long này ngay lập tức cắn vào thành chén, một chất lỏng màu xanh da trời, cực kỳ băng lạnh theo răng nanh chảy xuống thành chén và tụ lại phía dưới đáy, biến nó thành một tấm ngương tuyệt đẹp và cực kỳ c·hết chóc.
- Trần thánh tử, tại sao lại biến thành gối ôm mà không phải là thức ăn hay cái gì khác?
Tiểu Dương không nhịn được sự tò mò thêm nữa mà hỏi. Trần Cảnh thấy vậy thì trả lời:
- Vì nó tròn tròn lại dài dài, sờ thì mềm mềm lại lạnh lạnh chứ sao. Thay vì làm thức ăn thì làm gối ôm trong cái mùa hè nóng nực này vẫn có ích hơn.
Tiểu Dương nghe vậy thì cau mày lại, đây là lần đầu hắn thấy có người có sở thích lạ như vậy. Còn Kiến Long thì cố bấm ngòn tay để không phì cười. Hắn ngay lập tức dùng thân thức truyền âm:
- Ài! Bệ hạ của ta ít khi ra ngoài, kiến thức phương diện này còn hạn hẹp. Tên suy thận này ý nói nếu mà còn lười biếng hắn sẽ đè con rồng cái kia ra mà xxx đấy bệ hạ à! Tên thánh tử này trong não của hắn ngoài mấy thứ kì quái thì còn lại chủ yếu là xxx. Hình như cái này cũng là do con cáo già Thái Hưng kia sắp xếp, hẳn là ám thị từ bé đi.
Tiểu Dương nhìn Trần Cảnh một cái rồi lại nhìn chín con ấu ling kia mà đáp lại:
- Hình như không giống lắm thì phải, chín con ấu long này vẫn còn trong trắng mà!
Kiến Long lắc lắc đầu chịu thua vị bệ hạ này, việc nước thì giỏi mà đụng tới chuyện nam nữ thì lại ngốc xít. Hắn bèn giải thích cặn kẽ hơn:
- Thực ra thì muốn là một chuyện còn làm hay không lại là chuyện khác. Trong bản tâm của hắn, việc xxx mấy con rồng trắng này giống như bản năng rồi. Khi ta theo dõi hắn trên suốt chặng đường đi thì thấy hắn có vẻ có vài điều gì đó kiêng kỵ nên chưa ra tay mà thôi. Mấy con rồng kia tính ra cũng chả phải ấu long, thân thể chúng từ khi được tái tạo lại thì đã là dạng trưởng thành rồi chỉ qua là bọn chúng không thích ứng ngay được mà teo nhỏ lại thôi. Hắn luôn cho rằng bọn chúng bị mập nhưng không phải, chúng đang từ từ quay về hình dạng vốn có của chúng thì đúng hơn.
Kiến Long nói đến đây thì ngừng lại, hắn nghĩ nghĩ gì đó một lúc lâu rồi lại truyền âm:
- Tính ra thì hắn cũng không kìm chế được bản năng này. Ta cảm thấy có thứ gì đó luôn thôi thúc hắn phải xxx chín con rồng này. Bệ hạ có để ý không, hắn luôn ôm, hôn hít, nắn nắn bụng thậm chí khi ở một mình hắn còn nghịch ngợm mấy chỗ kia của đám rồng này như một cách để giải phóng ham muốn và giữ vững lý trí. Lạ thay là chỉ chín con rồng này, con cáo nhỏ kia ở Đào Đô hoặc bọn mèo đen lúc trước mới cho hắn phản ứng này. Còn lại thì mấy nữ tử mà chúng ta sắp xếp cho hắn thì không hề có, thậm chí còn sinh ra phản ứng thù địch.
Tiểu Dương nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng rơi vào trầm tư. Bỗng một ý nghĩ vụt qua đầu, tuy hơi điên rồ nhưng lại có khả năng nhất. Vị bệ hạ này liền vội vã đáp lại với vẻ mặt tươi cười:
- Hay là vấn đề là quyền sở hữu. Bọn mèo kia thuộc sở hữu của hắn, mấy con rắn trắng này cũng vậy. Còn con cáo nhỏ kia thì không chắc nhưng hắn từng nói mông của con cáo này là của hắn. Nếu liên kết lại tất cả mọi sự kiện thì ta thấy tên này chỉ hứng thú xxx với thứ tên này xác định là của hắn còn nếu đã xác định là không thuộc về mình thì có cho hắn cũng chẳng có cảm xúc gì.