Chương 121: Trên đỉnh Nam Thiên Môn
Trần Cảnh bị kéo vào một không gian kì dị, nơi này không hề ổn định như không gian truyền tống. Ngũ tạng của anh cứ như đang dôi vị trí cho nhau vậy.
- Ọe, ọe…
Vừa mới bước ra khỏi không gian này thì Trần Cảnh lập tức ôm bụng mà nôn khan, bãi nôn toàn dịch mật xanh đét và đắng ngắt chứ không hề có hạt cơm nào cả.
- Lần đầu bước vào không gian loạn lưu ai cũng vậy thôi, may mà Trần thánh tử suốt mấy ngày nay không có gì bỏ bụng đấy nếu không thì trải nghiệm đầu đời này sẽ rất tệ cho xem! Ha ha ha…
Kiến Long bước tới sau, hắn vừa nhìn Trần Cảnh mặt tái mét, đang móc họng nôn khan thì cười lớn mà thuyết giảng. Trần Cảnh không thèm để ý tới hắn, anh lấy ra một ít là ngải cay, trực tiếp cắn nuốt.
Vị cay nồng của lá ngải đã làm Trần Cảnh tỉnh táo lại, mùi hăng và sốc của thứ này mạnh hơn cây mù tạt ở địa cầu rất nhiều lần nên ngay lập tức khiến Trần Cảnh ho sặc sụa. Cũng may là cảm giác này kéo dài không lâu, cuối cùng thì anh cũng có thể đi đứng bình thường trở lại.
Kiến Long thấy vậy thì bước tới nắm lấy vai Trần Cảnh rồi nhún chân một cái bay v·út lên trời. Sau mười mấy phút bay lượn trên cao thì Kiến Long cũng từ từ hạ xuống một khu đất trống, ở giữa khu đất này có một đám người lít nhít đang tụ tập hò hét.
- Không phải là đến Nam Thiên Môn sao giờ lại đến đây?
Trần Cảnh bước xuống đất nhìn ngắm xung quanh, mà ngu ngơ hỏi. Nơi này bốn phía đều là mây trắng, dưới chân hình như là mặt sàn được làm bằng một loại ngọc màu xanh lam bạc, mài nhẵn bóng như ngương nhưng bước đi nlại không hề có cảm giác trơn trượt.
Kiến Long nghe Trần Cảnh hỏi vậy thì cười lớn mà nói:
- Chúng ta đang ở Nam Thiên Môn, Nam Thiên Môn thực sự. Cái mà thánh tử nhìn thấy lúc trước chỉ qua là mấy cái trụ chống đỡ nơi này mà thôi.
- À!
Trần Cảnh thốt ra một chữ như vậy rồi lắc lắc đầu trách bản thân tầm nhìn hạn hẹp. Anh nghĩ:
“Vọng Thiên thành dù sao cũng là thủ đô Long Trì quốc, là tòa thành cấp một sánh ngang với Đào Đô vậy thì Nam Thiên Môn của người ta sao lại chỉ có mấy cái cột như vậy được, ta thật quá thiển cận!”
Kiến Long cũng không để ý lắm chuyện này, hắn búng tay một cái ngay lập tức có một đám người giáp trụ ngọn gàng bước ra, trên vai họ là hai chiếc kiệu, một to một nhỏ.
Trần Cảnh nhìn thấy thì cũng không nghĩ nhiều, anh leo lên ngồi chễm chệ trên cái kiệu to. Trần Cảnh sờ sờ cái đầu rồng bằng vàng ròng được khắc ở trên tay ghế mà nói:
- Lại là kim long năm móng, Kiến lâu chủ cũng chịu chơi thật!
Dứt lời, Trần Cảnh triệu hồi Thiên Ti, hóa đại đao. Một nhát phạt ngang, tất cả các họa tiết trạm trổ kia đều bị chặt mất một móng. Ngang tàng, bá đạo, không coi ai ra gì.
Sau đó Trần Cảnh ngang nhiên dùng mũi chân hất mấy cái móng kia xuống đất sau đó bắt lấy Băng Nhất đang quấn quanh cổ mình mà kéo kéo, biến nó thành một cái đệm lưng sau đó mới ngồi lên trước con mắt kinh ngạc và phẫn nộ của nhiều người.
Chém kim long năm móng tức là chém vua, hành động đại nghịch bất đạo này theo lẽ thường chính là chu đi cửu tộc. Vậy nên những tên khiêng kiệu này tỏ vẻ sợ hãi lắm, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là lính lệ mà thôi, không ngánh được cái tội lỗi này.
- Hảo đao pháp! Nghe danh thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn đã lâu nay gặp mặt quả thực là vinh hạnh.
Bỗng từ xa một đoàn người kiệu từ trong biển mây bước tới. Trần Cảnh nhíu nhíu mày thì thấy người vừa nói kia đang ngồi trên kiệu, thân vận long bào màu đen, họa tiết kim long màu vàng. Cái ghế mà người này đang ngồi to tương đương Trần Cảnh, họa tiết cũng giống nhau y như đúc.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người xung quanh trừ Kiến Long và Trần Cảnh đều lập tức quỳ xuống mà hô vang.
- Trần thánh tử thấy ta đến mà không hành lễ sao?
Tiểu Dương bệ hạ thấy Trần Cảnh vẫn ngồi chễm chệ trên kiệu thì liền mở lời hỏi. Tuy giọng nói thốt ra thật nhẹ nhàng như mọi người ở đây đều toát mồ hôi hột.
- Bệ hạ cứ đùa, thánh tử một phương chỉ hành lễ với quân vương của họ còn lại không được phép hành lễ với bất kỳ ai, nếu không thì chính là phản loạn tru di cửu tộc!
Trần Cảnh ngồi đó mà bình thản trả lời. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Dương bệ hạ mà không hề kiêng nể gì hết.
“Rất tốt, xem ra Kiến lão đã huấn luyện được hắn vào khuôn khổ rồi. Đúng vậy Trần Cảnh, ngươi càng hỗn láo, càng làm loạn thì giá trị sử dụng của ngươi càng cao, đừng để ta thất vọng…”
Nghĩ vậy Tiểu Dương bệ hạ liền không nhịn được mà nhếch mép cười nhạt một cái mà nói:
- Cũng được, vậy lần sau ngươi không cần phải hành lễ. Tuy vậy tội bất kính vẫn nên bị phạt ngươi nói phải chứ?
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi chột dạ. Anh chưa kịp trả lời thì Tiểu Dương đã xuất hiện ở trước mặt Trần Cảnh, sau đó điểm một cái ngay trán Trần Cảnh. Sau đó ung dung mà nói:
- Ta đặt một bộc phá chú vào cơ thể của ngươi, giờ ta với ngươi cá cược. Nếu chúng ta thắng, ta sẽ xóa bỏ nó còn nếu Quân Tử học cung thắng, ta sẽ kích hoạt nó thổi bay bộ ấm chén của ngươi, thế nhé!
Trần Cảnh định đứng dậy phân bua thì một luồng sức mạnh vô hình đã nghìm chặt anh xuống ghế. Anh cố gắng cầu xin:
- Bệ hạ, ta cam nguyện cá cược nhưng ngài đổi chỗ khác được không? Tứ chi hay đầu đều được mà.
Tiểu Dương bệ hạ nghe vậy thì nở một nụ cười nham hiểm, hắn đưa một ngón tay lên lắc lắc mà nói:
- Đầu tiên, ta là vua một nước nên không thể ngang nhiên g·iết thánh tử nước khác nên đầu hay tim là không thể nào. Còn tay với chân thì thật là vô nghĩa, ngươi là người đầu tiên một mình giành lấy chức vị thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn nên ngươi có đủ thực lực để phục hồi lại nó. Vậy chỉ còn một thứ có thể trừng phạt đó chính là đặc quyền giao phối, với người đến từ Đào Đô như ngươi mà nói thì đặc quyền này còn cao hơn cả mạng sống hơn nữa chỗ này khi bị tổn thương lại rất khó phục hồi. Cho nên cứ đặt ở nó ở đây là ta cảm thấy an tâm nhất.
Sau khi áp chế Trần Cảnh thành công, thì Tiểu Dương bệ hạ cũng trở về kiệu của mình sau đó tất cả cùng nhau xuất phát về phía đấu trường đằng xa kia.
Khi tới nơi, Trần Cảnh kinh ngạc nhìn xung quanh, nới này không có mái che, chỉ thấy xung quanh toàn là những cây cột đá cao, thấy bên trên những cột đá ấy là một bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Toàn bộ toà kiến trúc này to lớn, đồ sộ, nguy nga hệt như cung điện của những vị thần ở trong những câu truyện cổ tích mà bọn trẻ con vẫn hay truyền tai nhau.
Ở chính giữa những cái cột, nơi mây trắng che phủ, một lôi đài làm từ kim loại màu đen xuất hiện, mỗi bên là hai bộ xương rồng rất lớn bao phủ lôi đài này như một cái lồng giam, xung quanh nơi này có bố trí rất nhiều ghế ngồi. Trần Cảnh được đưa tới một chỗ ngồi đặc biệt gần lôi đài nhất, có thể từ đây quan sát mọi thứ mà không gặp trở ngại gì.
Tiểu Dương bệ hạ và Kiến Long vậy mà ngồi ngay bên cạnh Trần Cảnh, kẹp anh ở giữa. Sau khi an vị mọi thứ hắn phất tay cho mọi người hầu lui xuống.
- Trần thánh tử nghe nói ngài rất giỏi nấu rượu? Vậy thánh từ thử đánh giá loại rượu này của chúng ta xem thế nào?
Nói xong Tiểu Dương bệ hạ đích thân rót cho Trần Cảnh một chén rượu. Loại rượu này rơi trên chén ngọc vậy mà lại phát ra âm thanh âm vang như chuông đồng. Bề mặt sóng sánh, toả ra ánh sáng dịu nhẹ, màu đỏ cam tụ lại phác thảo ra những hình thù kỳ quái.