Chương 11: Tiểu lão sư kì quái
Khi đám người Trần Cảnh đến nơi thì đạo tràng nào cũng hết chỗ cả rồi, tìm mãi không thấy có chỗ trống nên Trần Cảnh đang tính quay về núi thì nghe thấy Trần Thừa la to:
- Trần Cảnh, chỗ này, chỗ này!
Quay đầu tìm kiếm, mãi mới nhận thấy ở một chỗ khuất sát góc sân, có một cái đạo tràng xập xệ, nhỏ xíu, ngoài mỗi tên mập ngồi đó vẫy tay thì chẳng có ai hết. Lấy làm hiếu kì nên Trần Cảnh cũng vội bước đến đó.
Khi đến nơi Trần Cảnh bắt gặp một tên nhóc đầu đội đạo quan màu trắng trạc tuổi anh đang ngồi trên ghế cao chính giữa đạo tràng. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, Trần Cảnh liền tiến tới bắt ấn hành lễ:
- Xin chào tiểu đạo đồng, tiểu sinh Trần Cảnh hôm nay đến đây nghe giảng. Trước xin kính lễ tiểu hữu, sau xin tiểu hữu mời lão sư đến khai tràng giảng đạo, tiểu sinh rất mong đợi.
Trần Cảnh càng nói vị tiểu đạo đồng này có vẻ càng tức tối, sau khi anh nói xong thì nó có vẻ giận và quay mặt đi không thèm để ý tới Trần Cảnh nữa. Thấy vậy thì Trần Thừa cười ha ha, tiến đến bên cạnh nói nhỏ vào tai đám người:
- Tên nhóc này không phải đạo đồng mà là lão sư, người chủ trì đạo tràng này.
- Lão sư!
Trần Cảnh thốt lên trong kinh ngạc, anh lại lén quan sát đứa nhỏ kia mấy lần mà nó hình như cũng lén quan sát lại anh. Trần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị, anh nghĩ “Mấy đạo tràng kia đều là lão giả già nua thuộc hàng trưởng bối, nhìn qua rất có cốt khí thần tiên trên núi. Tên nhóc này vậy mà cũng có thể mở đạo tràng ở đây, tuy giống trẻ con nhưng xem ra chắc cũng chả phải hạng tầm thường, có khi là lão quái vật nào đó đoạt xác cũng nên. Tuy vậy tại sao không ai thèm đến nghe nhỉ?”
Nghĩ đến đây Trần Cảnh càng lúc càng hiếu kỳ hơn, anh bước đến trước mặt tiểu lão sư này, bắt ấn làm lễ vãn bối nói:
- Thật là thất lễ rồi! Tiểu sinh vốn là người trần mắt thịt không thể thấy được hào quang của thần tiên tiểu sư gia, mong ngài bỏ qua cho!
Vị tiểu lão sư này nghe thấy Trần Cảnh khúm núm như vậy thì vui lắm nhưng khi nghe được anh cố tình nhấn mạnh “Thần tiên tiểu sư gia” thì mặt tối sầm lại, đứng luôn trên bàn hai tay chống nạnh cao giọng mắng, sáu cái đuôi giấu trong áo khoác ngoài liền lộ ra.
- Tiểu tiểu cái đầu ngươi, ông cố tổ nhà ngươi, lúc ta chinh nam dẹp bắc g·iết tận long nhân lục địa thì ông cố tổ nhà ngươi còn chưa ra đời đâu!
Trần Cảnh thấy cảnh này liền mỉm cười, lão già này giấu đầu nhưng lộ đuôi rồi nhé, đối với Cửu Vĩ tộc thì số đuôi tượng trưng cho sức mạnh cũng như tuổi thọ. Một đuôi là khoảng tầm một ngàn năm, vậy lão giả nhìn như con nít này sống đã hơn sáu ngàn năm, nữ vương thành chủ nếu gặp hắn chắc cũng phải xưng một tiếng vãn bối!
Trần Cảnh sau khi xác định được phán đoán của mình là đúng liền vội chắp tay bắt ấn cùng cúi đầu thật sâu, miệng cố tình lắp bắp nói:
- Tiểu… Tiểu sinh lại thất lễ rồi! Mà cũng là do lão sư ngài thích ở hình dạng trẻ con này nên khiến một người trần tục như ta làm sao thấy được vẻ uy nghiêm của ngài được chứ!
Lão giả thấy biểu hiện của Trần Cảnh thì lấy làm vui vẻ, mặt có vẻ kênh kênh lên nhìn vô cùng đáng yêu còn Trần Cảnh thì nghĩ “Lại thêm một lão ngoan đồng thích diễn kịch, mươi năm qua ta với ông nội cũng diễn hơi bị nhiều vở kịch rồi nhé, lần nào cũng là lão ấy thắng bây giờ ta sẽ móc rỗng túi của lão sư ngươi coi như trả thù”.
- Lão sư ngài là người thần thông quảng đại, tiểu sinh có mắt như mù mà! Lão sư xin rộng lượng tha thứ…
Cứ như vậy hai người một xướng một họa vui quên cả trời đất làm đám người gần đó đang nghe lão sư của mình truyền thụ cũng không khỏi tò mò mà quay lại nhìn.
- Thấy ngươi là hạt giống tốt, lão sư ta đây cũng không vì ngươi vô tình thất lễ mà trách tội. Ta sẽ trả lời ngươi hỏi ba câu hỏi ngươi hãy suy nghĩ cho thật cẩn thận!
Lão ngoan đồng này nói xong thì ngồi luôn trên bàn, biểu cảm cao ngạo nhưng cũng rất đáng yêu. Bất giác Trần Cảnh có cảm giác như ông nội bị thu nhỏ đang ngồi vắt vẻo ở trên đó vậy. Ngay lập tức anh xua đi ý nghĩ kỳ quái này vì ông nội tuy không nói nhưng anh đoán ông ấy hẳn là một trận sư nhân tộc cấp thấp vì người bình thường ai lại dùng Chân Linh ngôn bao giờ. Vậy thì tuổi thọ cao lắm cũng chỉ vài trăm năm còn đây lại là lão quái vật biến thái đã sống gần sáu thiên niên kỷ, nên không thể logic được.
- Cái gì! Không phải là truyền đạo sao! Sao lại chỉ trả lời ba câu!
Trần Thừa đứng bên cạnh không bình tĩnh được nữa mà hét lên với vị tiểu lão sư này, còn ông ta thì nhìn hắn cười cười khinh bỉ xong còn làm ra thái độ trịnh thượng nói:
- Đạo của mỗi người vốn khác nhau, ngươi tự mình tìm hiểu đi! Nếu ngươi muốn được truyền đạo thì xách mông lăn qua bên kia, mấy lão bất tử đó đang truyền đạo từ sáng đến giờ đấy.
“Lão bất tử mắng một đám lão bất tử là lão bất tử” Nghĩ như vậy Trần Cảnh liền cười phá lên.
- Ha ha ha! Được rồi lão tiên gia, ba câu hỏi thì ba câu.
- Sai ngươi chỉ còn hai câu, ta đã trả lời hắn một câu rồi
Lão giả vắt chân lên gối đưa ra hai ngón tay hướng về phía Trần Cảnh.
- Cái gì! Câu đó cũng tính sao?
Trần Cảnh nổi xung lên quát lớn, chả còn để ý lễ nghĩa cái rắm.
- Đương nhiên là tính! Ngươi còn một câu.
Lão ngoan đồng lại cụp xuống một ngón tay, còn Trần Cảnh mặt tái như gan heo, “Giống, quá giống đi! Các lão ngoan đồng đều khó chơi như vậy” Nghĩ như vậy Trần Cảnh liền chao đảo, hóa ra cứ tưởng mình là gà nhưng thực tế lại là thóc. Mà cũng phải thôi, tính từ kiếp trước đến kiếp này Trần Cảnh mới chỉ sống khoảng ba mươi mấy năm, sao có thể đấu trí, diễn tuồng với lão quái vật sống cả mấy ngàn năm được chứ, trong mắt ông ta có lẽ anh và hài tử mới sinh miệng còn hơi sữa không khác nhau mấy.
Nhưng rất nhanh Trần Cảnh đã bình tĩnh lại, mười năm sống chung với ông nội anh bị đả kích riết cũng quen rồi. Trần Cảnh liền trở về trạng thái cung kính như trước, ngồi ngay ngắn tại bồ đoàn ở dưới rồi hỏi:
- Cách để bước vào linh thai cảnh là gì? Xin lão sư chỉ dạy.
Lão giả thấy Trần Cảnh lần này thật sự nghiêm túc, lão cũng ngồi xuống bồ đoàn phía trên, rút ra một ống cày rít và hơi rồi từ từ nói:
- Trước đây thế giới này vốn chỉ là một quả cầu nước rất lớn, một sự kiện đã mở ra rất nhiều vùng không gian nhiễu loạn, lôi theo rất nhiều đất đai và sinh linh tới nơi này từ đó hành tinh này liền có sự sống. Ngươi thấy câu truyện này thế nào?
Lão sư gõ gõ điếu cày xuống mặt đất, khói từ trong đó bay ra hóa thành muôn vàn hình ảnh từ khai thiên lập địa đến sinh linh đầu tiên xuất hiện. sau khi khói tụ thành một tinh cầu lão giả liền hỏi như vậy, Trần Cảnh cũng không giấu diếm mà thành thật trả lời.
- Bẩm lão sư, theo như tiểu sinh biết hành tinh càng lớn trọng lực càng lớn, trên lý thuyết thì mọi loài nếu bị kéo đến đây đều sẽ phải c·hết vì sốc trọng lực mới đúng. Cơ bản hành tinh này không nên tồn tại sự sống!
Lão sư nghe được câu trả lời của Trần Cảnh thì gật gật đầu, lại nâng điếu cày rít một hơi xong phun khói ra xung quanh, hóa thành một quả cầu và một tấm giấy. Lão sư nói:
- Ngươi rất thông minh, đã lâu rồi mới có người nghĩ được vấn đề này giống ngươi. Đúng vậy, lẽ ra tất cả đều phải c·hết nhưng không. Thế giới này ngoài nuốt chửng vật chất còn nuốt chửng luôn không gian của các thế giới khác. Khiến không gian cực kỳ cô đặc, mà trọng lực lại phụ thuộc vào độ lún của vật chất trong không gian tựa như thế này.
Nói đoạn lão sư phất tay, nhiều khối cầu nhỏ bay tới hợp vào khối cầu lớn khiến nó càng lúc càng to ra, càng lúc càng lún sâu xuống bề mặt tờ giấy, sau đó tờ giấy dần dần dày lên và khối cầu đó cũng từ được đẩy về vị trí ban đầu. Đám người Trần Cảnh mắt tròn mắt dẹt chăm chú nhìn nó, một vài người hiếu kì ở bên kia cũng chạy lại góp vui. Lão sư đó cũng chả quan tâm, miệng vẫn giảng đạo, tay vẫn ung dung điều khiển khói thuốc biến hình.
- Vậy là thế giới này đã ổn định lại được trọng lực của mình mặc cho kích thước nó lớn cỡ nào. Trên đời này, bất kỳ cái gì nếu tập hợp được số lượng đủ nhiều sẽ gây ra sự chuyển biến về bản chất của chính nó. Cứ như thế, không gian sinh ra linh khí, đất đai sinh ra khoáng mạch,… Những người đi trước tham ngộ được cảnh tượng này đã đúc kết thành một câu: “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.”