Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 118: Dọn phân 2




Chương 118: Dọn phân 2

Hơi nóng ngoài mang theo mùi thơm quyến rũ còn có ẩn chứa linh khí. Chỉ cần hút một hơi thôi cũng có thể khiến cơ thể đang mệt mỏi này trở nên nhẹ nhõm hơn mấy phần. Ăn hết một bát rồi Trần Cảnh vẫn còn thấy đói liền múc ra một bát nữa.

- Hình như ngực mình ươn ướt.

Trần Cảnh thốt lên rồi nhìn xuống, hóa ra là chín con rồng nhỏ này đói xỉu, chảy hết nước dãi vào áo của Trần Cảnh. Anh phì cười rồi tiện tay ném vào trong nồi hai bình linh dịch. Sau đó nói:

- Được rồi, phần của các ngươi ở trong nồi ấy, mau đi ăn đi!

- Mã a… Mã a a a!

Đám Băng Nhất kêu lên vui sướng rồi lập tức rời khỏi cổ của Trần Cảnh rồi bay lượn xung quanh nồi mì, không ngừng dùng thần thông tạo những vòng xoáy nhỏ hút lấy mì cùng nước dùng lên tạo tiếng kêu sùn sụt.

Trần Cảnh sắp xếp mấy cái ghế lại thành một hàng rồi nằm ườn ra đấy, hai mắt lim dim tận hưởng khí trời. Lúc này ở phía bên kia hồ có một đám người ở đâu đi đến, Trần Cảnh thấy có người đến nhưng anh cũng chỉ nghiêng người, nằm đó mà quan sát.

- Băng Nhất, Băng Nhị… Cho ta mượn đan điền của các ngươi!

Trần Cảnh sau khi thấy hình như đây không phải đám người bình thường thì liền ra lệnh. Ngay lập tức chín con rồng liền bỏ ăn, bay lại chỗ Trần Cãnh đang nằm.

- Mã a a, mã a!

Băng Nhất kêu lên như vậy rồi chui vào áo của Trần Cảnh, nó bò tới vị trí đan điền rồi cắn thật mạnh, bốn trảo cũng cắm sâu vào da thịt của anh. Những con rồng khác cũng lần lượt theo sau, chúng leo tới hai cổ tay, cổ chân, xương sống và đỉnh đầu và lần lượt làm y như Băng Nhất.

Trần Cảnh hơi nhăn mặt vì đau nhưng hàn khí từ chín con rồng này tạo ra đã ngăn chặn sự đau đớn này tiếp tục lan rộng.



- Cấm thuật số mười bốn, Yêu Sinh Ký!

Trần Cảnh niệm thầm chú pháp rồi ngồi bật dậy. Chín con rồng lúc này dưới cấm thuật của Trần Cảnh đã dung hợp một phần huyết mạch của chúng vào trong cơ thể của anh. Có thể nói là máu của Trần Cảnh đang chảy trong người chúng và máu của chúng cũng đang chảy trong người anh.

“Bốp, bốp, bốp!” Tiếng vỗ tay khô khốc đột nhiên phát ra từ phía sau của Trần Cảnh. Anh quay người lại thì thấy Kiến Long đã đứng ở đó từ bao giờ.

“Quả là không cảm ứng được sự hiện diện của con rắn già này. Thần long thoắt ẩn thoắt hiện, thường thấy đầu không thấy đuôi, chỉ nghe được tiếng không bắt được hình…”

Nghĩ vậy, Trần Cảnh chỉ cười nhạt, anh cũng không thèm đứng dậy hành lễ mà ngồi chễm chệ ở chỗ cũ. Kiến Long cũng không giận Trần Cảnh vì hành động thất lễ này, vì giờ đây Trần Cảnh đã có đầy đủ tư cách để nói chuyện ngang hàng với hắn. Kiến Long bước lại hai bước, đặt mông ngồi đối diện và quan sát Trần Cảnh một lúc.

- Ha ha ha!

Sau khi quan sát chán chê thì liền cười lớn và nhấc luôn cái nồi canh kia lên mà tu ừng ực. Uống canh xong hắn còn lè cái lưỡi xẻ nhánh thật dài mà cuốn hết mọi thứ ở nồi, đến một miếng cặn cũng không để lại.

Kiến Long ném cái nồi cho Trần Cảnh, anh cũng chụp lấy theo bản năng và hoàn toàn kinh ngạc. Kiến Long tên này vậy mà có kỹ năng vét nồi điêu luyện đến vậy. Trong ngoài cái nồi sạch đến nỗi không cần thiết phải rửa lại nữa.

Kiến Long đắc ý vỗ vỗ bụng mình rồi nói:

- Nước dùng là linh dịch cực phẩm, nguyên liệu chính là nhung của Đào Lộc cấp thần chỉ, trứng Kim Kê cũng cấp thần chỉ, nguyên liệu phụ là mười ba loại thảo mộc quý, tuổi đời trên trăm năm. Đúng rồi, còn có đan dược cửu phẩm và một vài thứ khác nữa. Đúng là trên đời này, chỉ có Trần thánh tử là dám ăn uống như vậy.

Trần Cảnh nhìn Kiến Long một lượt rồi lắc lắc đầu nói:



- Thứ ta ăn chẳng bằng một bữa ăn chiều của Tiểu Cửu nữ đế, càng không tính là một bữa ăn nhẹ của bệ hạ các ngươi. Mà ngươi tại sao lại muốn ép ta phải làm chuyện này? Ta đã hứa là sẽ dạy học thì sẽ không nuốt lời. Ngươi khiến ta thất vọng quá đấy!

Kiến Long khóe miệng liền giật một cái, bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này không phải một mình ta có thể làm chủ. Hơn nữa Trần thánh tử hiểu lầm một chuyện, ta không biết Đào Đô nữ đế ăn uống thế nào nhưng có thể khẳng định là một bữa ăn bình thường của bệ hạ chúng ta không sang như những gì thánh tử nghĩ.

Ngừng một lúc, Kiến Long mới bắt đầu ca thán:

- Trần thánh tử quả thực làm ta khá ngạc nhiên khi sử dụng bí thuật này, thứ này thuộc về Khống Thú thuật của Bạch Hổ nhất tộc. Nó giúp chủ nhân và Thần thú bản mệnh hợp lại làm một, chia sẻ năng lượng và thương tổn cho nhau. Những người ta từng đánh qua chỉ có thể dung hợp được một vậy mà Trần thánh tử lại có thể dễ dàng dung hợp cả chín con giao long, quả thật khiến người người ngưỡng mộ.

Trần Cảnh bĩu môi nói:

- Đây là bản cải tiến, nếu ngươi bị con cáo mông mềm kia ném vào một cái “Hiện thực” suốt mấy trăm lần chỉ để đánh nhau với mấy con hổ láo toét đó thì cũng có thể dễ dàng ngộ ra thôi. Hơn nữa các tộc đánh nhau, công pháp c·ướp đoạt về tay cũng không ít. Chỉ tính riêng Trần Yêu thành thì bí pháp tương tự Yêu Sinh Ký này không có một ngàn thì cũng có mấy trăm. Ngoài ra còn có cả bí pháp của Phượng tộc, Ma tộc, Nhân tộc… Tiếc chỉ toàn là tàn quyển.

Kiến Long nghe vậy thì chỉ cười nhạt một cái cho có lệ, hắn nghĩ:

“Ngươi lại muốn lợi ích? Đúng là một tên tham lam, công pháp ngươi đọc qua thiếu sao, để làm hài lòng ngươi chắc chắn bọn hồ ly kia sẵn sàng móc ruột của chúng ra cho ngươi xem hết một lượt. Mấy năm nay đạo pháp, bí thuật, đan dược cùng luyện khí của Đào Đô bỗng nhiên phát triển mạnh, xuất hiện đầy rẫy thứ mới mẻ. Việc này không liên quan đến ngươi thì ta nguyện cắt đầu của mình xuống cho ngươi nấu canh.”

Trần Cảnh thấy con rắn già này lại đứng đó tủm tỉm cười một mình như một tên tự kỷ thì liền thở dài, anh xoay người nhìn về phía bên kia hồ thì thấy đoàn người đó đang đi trên mặt nước, bước chân không nhanh không chậm, những người dẫn đầu không mặc giáp trụ nhưng hai tay đều mang theo Thiết Cốt Trảo, thứ v·ũ k·hí đặc trưng của Long tộc.

Trần Cảnh nhìn thấy lá cờ mà những người này đang giương thì liền hỏi:

- Lá cờ kia là gì vậy?

Kiến Long không thèm nhìn lấy một cái, hắn nói:



- Lá cờ của một vong quốc. Bọn chúng vốn là giao long, hình như có xây dựng được một quốc gia riêng với sự hậu thuẫn từ Phượng tộc. Vào ba mươi, bốn mươi năm trước gì đó tự nhiên dẫn quân đánh chúng ta nên chúng ta liền diệt quốc của chúng. Tuy vậy một vài tên nhờ hơi của Phượng tộc nên khó lòng mà g·iết, đành giam lỏng chúng ở đây. Bọn chúng rất không biết điều, ỷ có Phượng tộc chống lưng nên ngày nào cũng xách cái lá cờ này đi vòng vòng Vọng Thiên thành sau đó thỏa sức bôi bác chúng ta.

Trần Cảnh nghe vậy thì nhíu nhíu mày, anh nói:

- Từ bao giờ Thanh Long nhất tộc lại phải để ý mặt mũi Phượng tộc vậy?

Kiến Long nghe vậy thở dài nói:

- Không phải nể mặt mà là đã hứa là sẽ không g·iết hay làm b·ị t·hương chúng. Dù sao quan hệ giữa các tộc rắc rối hơn những gì thánh tử nghĩ nhiều, không phải cứ dùng nắm đấm là giải quyết được đâu.

Trần Cảnh lúc này càng nhíu mày lại, anh nói:

- Vậy thì ta có liên quan gì? Tại sao chúng lại hướng sát khí của chúng về phía ta?

Kiến Long lúc này mặt hơi đỏ, hắn giả đò mà nói:

- Thánh tử không nhớ sao? Lần đầu tới Vọng Thiên thành ngài đã tè vào một cái cột đá có dấu ấn của bọn chúng, lại ngang nhiên cưỡi rồng phá đám đoàn diễu hành của chúng. Tệ hơn cả là còn tụt quần khoe hàng, xỉ nhục bọn chúng đó thôi!

- Ngươi…!

Trần Cảnh vừa định buông lời mắng chửi thì Kiến Long liền chặn lại, hắn nói:

- Vậy nên mới bảo Long Trì cần một Trần thánh tử vô pháp vô thiên mà không phải một Trần thánh tử lễ phép, ngoan ngoãn. Giờ ngài cứ làm công việc mà ngài giỏi nhất đi, không phải ngài đã quá quen với nó khi ở Trấn Yêu thành rồi sao? Yên tâm, chỉ cần Trần thánh tử làm tốt thì đan điền và thọ mệnh của thánh tử sẽ được chữa trị sớm thôi! Ha ha ha…

Nói xong thì Kiến Long liền xé mở hư không mà đi mất, để lại Trần Cảnh đang mắng chửi ầm lên ở cái đình nghỉ mát này.