Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 119: Băng Long 1




Chương 119: Băng Long 1

Đám người kia nghe thấy Trần Cảnh bỗng nhiên chửi ầm lên thì lại tưởng anh chửi bọn chúng thế là cả đám bắt đầu tăng tốc mà lao tới. Trần Cảnh thấy bọn người này chuyển thế công thì thầm oán một tiếng.

- Chân Linh đúng là một thế giới hỗn loạn, mọi chuyện ở đây đều có thể quyết định bằng b·ạo l·ực! Không thú vị, không thú vị gì cả. Được thôi, cũng rất lâu rồi ta chưa ăn thịt một cách đúng nghĩa, hôm nay làm một xiên rắn nướng vậy.

Trần Cảnh nói xong thì liền liếm mép một cái, sát khí, huyết khí, hàn khí bùng nổ. Hai mắt của Trần Cảnh dưới áp lực của nguyên khí vận chuyển đã bắt đầu bị xung huyết, đỏ rực, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu, nhìn rất đáng sợ.

Chín con rồng ở trên người Trần Cảnh cũng bắt đầu dãy giụa đau đớn. Hiện tại bọn chúng đang thay Trần Cảnh vận chuyển nguyên khí qua những chỗ kinh mạch b·ị t·hương tổn. Nhưng khổ nỗi, nguyên thần cũng linh thai của Trần Cảnh quá khủng bố, hơn nữa còn nguồn năng lượng khổng lồ từ lôi trì liên tục chảy vào khiến cơ thể của đám ấu long này sớm đã vượt giới hạn.

Làn da của chúng bắt đầu nứt toác và chảy máu, tuy vậy chúng vẫn cắn răng thật chặt mà điên cuồng điều khí. Trần Cảnh dường như cũng nhận ra mình đã đánh giá cao sức chịu đựng của đám Băng Nhất nên bắt đầu giảm cường độ nguyên khí lại.

- Chín con băng long vậy mà mới chỉ có thể huy động chưa tới một phần mười lôi trì. Linh thai và nguyên thần của ta đang phát triển quá nhanh so với cơ thể, nếu không thải ra phần năng lượng dư thừa này chắc chắn sớm hay muộn ta cũng sẽ bạo thể mà c·hết.

Trần Cảnh cắn răng lẩm bẩm, xương cốt của anh bắt đầu kêu lên, chúng sắp không thể chống đỡ được khối lượng nguyên khí này. Lôi trì hiện tại như một con đập đang x·ả l·ũ, không thể kìm hãm hay ngừng lại được.

Rất nhanh, Trần Cảnh quyết định tung ra một tuyệt kỹ áp đáy hòm của mình. Anh hét lên:

- Tất cả các ngươi, nhận của ta một bái!

Trần Cảnh ngay lập tức bắt ấn và khom lưng bái đám người đang ngơ ngác trước dị tượng ở kia. Phía sau Trần Cảnh, một hư ảnh cao trăm mét mô phỏng nguyên thần do nguyên khí của anh tạo ra từ từ xuất hiện.

Trần Cảnh bái, hư ảnh kia cũng bái. Ngay lập tức mọi sinh vật xung quanh trăm dặm bị bạo thể mà c·hết. Linh khí của cả một vùng trở nên cực kỳ đậm đặc. Sau đó thì hóa thành linh dịch và hàn khí, biến một vùng xanh tươi thành một băng nguyên buốt giá, không có lấy một sinh vật sống.



Đây là một dạng nghi lễ tế thiên địa của Đào Đô, người được chọn sẽ bạo phát toàn bộ tu vi, nguyên khí của mình, biến thành linh khí và trả lại thiên địa. Đổi lại vùng này sẽ được thiên đạo chiếu cố, ngàn năm hưng thịnh. Thường thì đây là cách để những kẻ phạm tội chuộc lỗi, chứ bình thường chả ai chịu từ bỏ tu vi của mình làm việc vô bổ như vậy cả.

Tuy vậy cái nghi lễ này sau khi qua tay Trần Cảnh thì đã trở thành một đòn sát thủ. Vì nguyên khí của Trần Cảnh quá nhiều, quá kỳ dị. Thậm chí có thể nói là Trần Cảnh đang tự sản xuất nguyên khí cũng không ngoa.

Hiện tại lôi trì của Trần Cảnh đã mở rộng tương đương một tòa thành cấp hai, vậy nên khi nãy Trần Cảnh tế ra một nửa chỗ nguyên khí chứa trong đó lại giới hạn trong phạm vi trăm dặm, biến nơi này thành một siêu cấp thánh địa.

Nhưng phúc luôn đi kèm với họa, với nguồn năng lượng khổng lồ như vậy thì vạn vật trong vòng trăm dặm này lập tức được thiên đạo chúc phúc một cách vô tội vạ, cuối cùng thì bạo thể mà c·hết.

Sau này trong sách sử của Long Trì gọi đây là Băng Long kiếp. Gọi nơi Trần Cảnh vừa phá hủy kia là Băng Long thánh địa, còn đúc tượng của Trần Cảnh đang cưỡi chín con Băng Long ở ngay cửa ra vào nơi này.

Quay trở lại hiện thực, Trần Cảnh lúc này toàn thân đều là máu, tóc tai đều dính đầy băng tuyết. Trần Cảnh ngắng ngượng kết ấn:

- Yêu Sinh Ký, giải!

Lúc này chín con ấu long kia liền thở dài một hơi, chúng kêu mấy tiếng rồi buông cơ thể của Trần Cảnh ra và rơi xuống đất, hóa thành chín con giao long cực lớn màu trắng bạc.

- Tốt lắm, nghỉ ngơi chút đi. Nơi này được thiên đạo tạo ra vì các ngươi, cố mà tận hưởng nhé.

Trần Cảnh nói xong thì cũng ngã kềnh ra nền tuyết trắng, đây không phải là tuyết bình thường mà là do linh dịch cùng hàn khí tạo thành, sờ vào mát lạnh nhưng không buốt giá.

Lúc này Kiến Long cũng xé mở không gian và bước tới. Hắn lạnh nhạt nói:



- Vạn vật xung quanh nơi này trăm dặm đều đ·ã c·hết, có mười bốn thôn trấn, nhân khẩu gần một vạn người!

Trần Cảnh nghe vậy thì chẹp miệng mà nói:

- Muốn thiên đạo làm việc thì cần phải cho nó vật tế, luôn là trao đổi đồng giá, không hơn không kém. Nơi này giờ sẽ được thiên đạo gia trì vạn năm, vạn vật trong đây lúc trước đã được cho một cơ hội để mạnh lên nhưng bọn họ lại quá yếu đuối để nắm lấy, kết quả bạo thể mà c·hết. Chả liên quan gì tới ta.

Kiến Long lúc này cũng ngồi xuống cạnh Trần Cảnh, hắn vốc một nắm tuyết cho vào miệng rồi nói:

- Tại sao ngươi không trải rộng phạm vi của lễ tế như là cách ngươi vẫn làm ở Thần Nông các?

Trần Cảnh không thèm liếc nhìn hắn, anh ngửa mặt lên trời và trả lời:

- Nếu ta nói đây là ý của Thiên Đạo ngươi có tin không?

- Tin!

Kiến Long không hề do dự mà lập tức trả lời. Trần Cảnh lúc này chỉ tay lên trời mà nói.

- Băng Long hiện thế, thiên kh·iếp hàng lâm, chúng sinh than khóc. Thiên Hồ hiện thế, khói lửa bao trùm, binh đao chiến loạn. Nay Thiên Hồ đã hiện, chỉ còn đợi Băng Long. Vùng đất này giờ sẽ là Long Sào của nó. Sớm thôi Băng Long sẽ được sinh ra, các ngươi tự mà lo liệu đi.

- Đều trong dự tính cả rồi, Trần thánh tử không cần lo lắng.



Một giọng nói trầm đục từ phía sau Trần Cảnh cất lên. Trần Cảnh ngồi dậy thì thấy một đoàn người mặc giáp trụ, khênh theo một cái kiệu. Giọng nói ấy là từ cái kiệu kia phát ra.

- Cung nghinh bệ hạ!

Một tên thái giám hô lớn, tất cả đều quỳ gối cúi đầu trừ Kiến Long và Trần Cảnh. Sau đó một người mặc áo bào màu đen với họa tiết hình rồng màu vàng bước xuống. Người này đi một mạch về phía Trần Cảnh rồi ngồi xuống trước mặt anh.

Trần Cảnh chỉ nhìn vị bệ hạ này một cái rồi lắc lắc đầu nói:

- Bệ hạ sắp sếp rất tốt, ngần mười vạn người kia hẳn là đám phản loạn đó đi. Một mẻ hốt ngọn, tiện tay tạo ra Băng Long chi sào luôn. Bái phục, bái phục!

Vị bệ hạ này phất tay một cái rồi nói:

- Trần thánh tử nói quá lời, cứ gọi ta là Tiểu Dương là được. Thì ra thánh tử cũng đã biết tới chuyện này, vậy thì ta cũng không cần phải dài dòng nữa. Lần này chúng ta mượn Thiên Hồ ở trong cơ thể thánh tử để thúc ép thiên đạo sinh ra Băng Long. Tuy việc đã thành nhưng thánh tử cũng đã b·ị t·hương không nhẹ. Thế này đi, dù sao chỗ nguyên khí trong cơ thể thánh tử mới chỉ bị đào thải một nửa. Ta sẽ giúp thánh tử xả hết nguyên khí trong lôi trì khiến no về mức bình thường coi như trả công.

Dứt lời, Tiểu Dương bệ hạ liền nắm một cái, một sợi dây thừng từ đâu bay ra trói chặt hai tay hai chân của Trần Cảnh mà banh ra, Kiến Long cũng rất nhanh tay phong bế miệng của Trần Cảnh lại, không cho nói hay niệm chú.

Sau đó Kiến Long liền vận khí trị thương cho Trần Cảnh, thậm chí cả đan điền cũng được chữa lành một cách hoàn hảo. nhưng ngay sau đó Tiểu Dương bệ hạ liền đập tay một phát vào ngực Trần Cảnh và phong ấn nó lại.

Hai người nhìn nhau một cách ẩn ý rồi lại nhìn Trần Cảnh mà cười tà. Kiến Long bước tới xé quần của Trần Cảnh ra kiểm tra một hồi rồi gật đầu. Tiểu Dương bệ hạ thấy vậy liền vỗ tay, ngay lập tức đám lính này vác đồ tới dựng một chiếc lều vào bao lấy Trần Cảnh.

- Trần thánh tử cứ từ từ tận hưởng nhé, ta sẽ không làm phiền thánh tử nghỉ ngơi.

Tiểu Dương bệ hạ nói xong thì bỏ ra ngoài, ngay sau đó là một hàng tuyệt sắc nữ tử xếp hàng ngay ngắn trước cửa lều. Kiến Long phất tay, lần lượt từng người một bước vào mà chơi thú nhún với Trần Cảnh.

Tiểu Dương bệ hạ thấy vậy thì hài lòng mà tán thưởng:

- Có Long Sào mà không có trứng rồng ở đó thì làm được gì. Nếu ngươi đã khiến thiên đạo tạo ra nơi này thì ắt cũng có thể lần nữa khiến nó tạo ta Long thai. Cứ từ từ tận hưởng đi nhé, ha ha ha…