Chương 117: Dọn phân 1
Mấy ngày sau, Trần Cảnh lờ mờ tỉnh dậy. Toàn thân anh lúc này đau ê ẩm, Trần Cảnh bước xuống giường. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Cảnh ngất xỉu và tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, nên coi như cũng có kinh nghiệm về vấn đề này.
Trần Cảnh vươn vai mấy cái rồi kiểm tra lại chức năng thân thể của mình, ngoài v·ết t·hương m·ãn t·ính tại đan điền ra thì những thứ khác đều được chữa trị một cách hoàn hảo, không một chút tì vết.
“Xem ra Thanh Long nhất tộc hoàn toàn có thể chữa trị đan điền cho ta nhưng lại không ra tay, có thể họ định dùng nó để làm lợi thế trên bàn đàm phán rồi. Nếu là ta thì cũng sẽ làm như vậy thôi!”
Trần Cảnh nghĩ vậy thì liền thở dài, anh mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
- Mã a! Mã a…
Trần Cảnh vừa mới mở cửa ra thì ngay lập tức bọn Băng Nhất ở đâu lao tới, dùng thân mình như dây thừng trói chặt Trần Cảnh lại. Bọn ấu long này liên tục kêu thảm không thôi, vừa kêu chúng vừa khóc khiến nước mắt, nước mũi chảy ra ròng ròng, ướt hết mặt của Trần Cảnh.
- Thật giống đám Miêu Nhị nha! Được rồi, ta không sao rồi.
Trần Cảnh cảm thấy trong lòng thật ấm áp, anh vừa an ủi vừa vỗ về đám Băng Nhất. Sau một lúc thì đám ấu long này cũng bình tĩnh lại, chúng vui mừng bay lượn xung quanh Trần Cảnh sau đó thì quấn lấy cổ của Trần Cảnh tựa như một chiếc khăn choàng cổ làm từ bạc trắng, quyết tâm không rời anh nửa bước.
“Lâu rồi không gọi cho đám Miêu Nhị và Trần Thừa, không biết tình hình bên đó thế nào rồi!”
Nghĩ vậy Trần Cảnh lập tức quay lại trong phòng, đóng cửa lại và lấy tai mèo ra gọi điện. Một phút, hai phút qua đi mà đầu dây bên kia không có một chút hồi âm. Trong lòng Trần Cảnh bỗng nhiên nóng rực như có lửa đốt. Thật may là cuối cùng bên kia cũng có tín hiệu, nếu phải đợi nữa thì Trần Cảnh chắc bị suy tim mà c·hết mất.
- Công tử! Là công tử có phải không!
Đầu bên kia một giọng nữ ấm áp truyền tới, hình như còn có một vài tiếng sụt sùi nho nhỏ nữa. sau đó là tiếng của sáu người nhí nha nhí nhố. Trần Cảnh nghe thấy những giọng nói này thì vui lắm. Anh đáp lại:
- Ừ, là ta đây! Bọn em ổn cả chứ!
- Vâng, bọn em đều ổn. Mọi người ở đây đối xử với bọn em rất tốt…
Bọn Miêu Nhất bên kia đáp lại bằng giọng thật ấm. Vì Trần Cảnh có hồn ấn của Miêu Nhị nên có thể biết được sinh tử của của đám Miêu Nhất nhưng lại không biết được tình trạng sức khỏe cũng như môi trường sống của họ. Vậy nên Trần Cảnh quyết định ban ra một ân huệ với mấy con hổ trắng kia. Anh nói:
- Được rồi các em gọi hai tên nhóc Bạch Hổ xấc xược kia tới, anh có chuyện cần nói!
- Dạ được!
Miêu Nhất đáp lại rồi anh thấy có tiếng mở cửa và chạy đi. Xem ra vấn đề không gian riêng tư ít ra cũng được bọn chúng tôn trọng một chút. Trong lúc chờ đợi, Trần Cảnh ngồi đó và nói chuyện riêng tư về cuộc sống cũng như hoàn cảnh của mình cho đám Miêu Nhị, tất nhiên có một vài chuyện không tiện nói thì sẽ không nói.
- Công tử, bọn họ tới rồi!
Miêu Nhị đang tám chuyện với Trần Cảnh bỗng nhiên dừng lại và thông báo như vậy. Trần Cảnh hít một hơi thật sâu, hạ tông giọng xuống thật trầm và thật lạnh, anh nói:
- Ta hôm nay nhân tiện việc truyền thụ đạo pháp cho vợ của ta thì ta nghĩ cho các ngươi vào nghe cùng cũng chả sao. Coi như đây là ân huệ của ta dành cho các ngươi, các ngươi nên khắc nghi điều này mà thay ta chăm sóc vợ con ta thật tốt nếu không ta mặc kệ mọi luật lệ mà dẫn đại quân diệt tộc của ngươi. Còn những tên đang nghe lén sau bức tường kia, ta biết các ngươi ở đó. Nay ta bắt đầu thực hiện lời hứa năm năm truyền đạo của mình, các ngươi đến kịp thì nghe không đến kịp thì thôi!
Trần Cảnh vừa nói dứt lời thì liền bắt đầu quá trình truyền dạy đạo pháp mà anh ngộ được suốt quãng thời gian qua. Thông qua tai mèo Trần Cảnh nghe được càng ngày càng nhiều hơi thở mới, chứng tỏ bên đó có rất đông người đến nghe. Còn bên này thì vẫn chỉ có hai luồng hơi thở như ẩn như hiện kia mà thôi.
“ Bạch Hổ xét về phương diện đạo pháp thì quá lạc hậu, chắc chắn họ sẽ tận dụng cơ hội này để cải thiện đạo pháp của mình cũng như tìm cách đối phó với đạo pháp của tòa thiên hạ này nên mới tập hợp nhiều người đến vậy. Còn long tộc bên này một là quá kiêu ngạo không thèm nghe, hai là hai người kia là tuyệt đại cao thủ, họ nghe sau đó chỉnh lý rồi truyền thụ lại như vậy hiệu quả hơn rất nhiều.”
Nghĩ là thế nhưng Trần Cảnh cũng không hề giấu diếm mà giảng dạy toàn bộ mọi thứ. Với anh, kiến thức như nước, giữ lại thì sớm hay muộn cũng trở nên tù đọng và vẩn đục mà thôi. Nước cần phải luôn luân chuyển sau đó đổ ra biển lớn. Sau đó lại theo những áng mây và quay về cội nguồn của nó. Phải tạo ra một chu trình luân chuyển kiến thức như vậy thì mới có thể tạo ra nhiều thứ mới mẻ, mới không bị lạc hậu.
Sau đó suốt ba ngày ba đêm Trần Cảnh không ăn không uống, chỉ dựa vào đan dược cầm hơi để truyền đạo và trả lời tất cả các vấn đề mà mọi người gặp phải. Cuối cùng thì cũng làm xong, Trần Cảnh thờ ra một hơi và nói:
- Được rồi, hôn nay đến đây thôi. Nếu muốn nghe thì lần sau ta sẽ tiếp tục truyền đạo. Chỉ cần các ngươi bảo vệ vợ ta cho tốt thì Trần Cảnh ta nhất định sẽ không để các ngươi chịu thiệt.
- Đa tạ Trần thánh tử, chúng ta thay mặt Bạch Hổ nhất tộc xin được lễ người một bái. Bái lão sư! Bái!
Bên kia đầu dây vang nên một giọng nữ trầm, sau đó là những tiếng quỳ gối và dập đầu rất mạnh. Trần Cảnh nghiễm nhiên ngồi ngay ngắn, hướng về phía đông mà tiếp nhận lễ bái. Sau đó Trần Cảnh tắt tai mèo đi, nó cũng sắp cạn sạch năng lượng rồi, cần phải sạc lại. Bọn Trần Thừa thôi thì để lần sau vậy.
Trần Cảnh làm xong thì xách ghế ngồi ngay ngắn phía trước hai luồng hơi thở như ẩn như hiện kia. “Kịch, bốp” ngay lập tức hai tiếng quỳ gối và khấu đầu thật mạnh vào sàn nhà vang lên. Lúc này Trần Cảnh mới mỉm cười mà xếp ghế lại.
“Ọt ọt…” Bỗng nhiên bụng Trần Cảnh réo vang, tính ra đã hơn ba tháng rồi Trần Cảnh chưa có gì bỏ bụng. Tuy có nguyên khí gia trì nhưng các nguyên tố cần thiết cho việc vận hành cơ thể không tự sinh ra từ hư vô được nên giờ đây Trần Cảnh gầy đi trông thấy. Anh vỗ vỗ bụng mình rồi đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Trước mặt Trần Cảnh lúc này là một khuôn viên rộng lớn, có sân cỏ, viền bằng nhiều loại hoa. Phía xa xa còn có hồ nước và một hàng liễu rủ. Trần Cảnh bước một cái đình nghỉ mát ở gần hồ, xung quanh đây mộtn bóng người cũng không thấy. Cứ như Trần Cảnh đang ở trong lãnh cung vậy.
Trần Cảnh sau khi thấy nước hồ ở đây trong vắt, có thể nhìn thấy tận đáy thì gật gù. Anh lấy cái nồi kia ra và sai Băng Nhất ngậm nó, múc nước thật đầy rồi mang lên. Trần Cảnh sau đó liền bỏ vào đó một lọ linh dịch, một vài viên Phục Nguyên đan cùng những nguyên liệu khác.
Cuối cùng anh lấy ra một ít trứng, sừng và rau củ được tặng bỏ vào nồi. Sau khi gia nhiệt, một mùi thơm nức mũi đã bao phủ toàn bộ khuôn viên rộng lớn này. Trần Cảnh nếm thử nước dùng thì thấy cũng tạm được liền lấy ra vài vắt mì cùng một vò Thanh Thủy tửu.
Ngay lập tức một nồi mì chuẩn năm sao được hoàn thiện. Nước dùng màu vàng, trong vắt. Sợi mì xoăn xoăn, vàng óng và được tô điểm bởi trứng Kim Kê và những lát nhung Đào Lộc còn tươi roi rói. Trần Cảnh múc ra một bát lớn và húp sì sụp.