Chương 116: Long Trì biến 3
Sau một quãng thời gian dài và nhàm chán, cuối cùng Trần Cảnh cũng có thể nhìn thấy một ít kiến trúc nhân tạo ở phía chân trời. Kiến Long thấy Trần Cảnh có vẻ hơi đờ người ra và nhìn về phía xa xăm thì bước lại hỏi:
- Trong lòng thánh tử có chuyện gì u sầu sao?
Trần Cảnh nghe vậy thì ngoái đầu lại, anh nở một nụ cười thật tươi rồi nói:
- Lúc nãy ngồi ở đây, đi qua vạn dặm rừng già ta bỗng nhiên thật cô đơn, là một dạng cô đơn khi chỉ có một mình ta ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên ngập tràn sự tĩnh lặng. Nay khi thấy sắp tới nơi có người, ta bỗng nhiên lại cảm thấy có chút sợ hãi. Ta sinh ra vốn là một dị chủng, không phải Nhân cũng chẳng phải Yêu, không phải Thần cũng chẳng phải Ma. Ở Trấn Yêu thành, ít ra cũng có vài người thực sự nhớ đến ta. Còn ở đây, nơi đất khách quê người, ta bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn. Không phải là sự cô đơn khi ngắm nhìn núi rừng hiu quạnh mà là sự cô đơn khi đứng giữa biển người.
Kiến Long vuốt vuốt vuốt râu rồng mà ung dung nói:
- Thánh tử, ngươi nên bắt đầu làm quen với cảm giác cô độc đó đi là vừa. Con đường của người tu hành như chúng ta không giống họ, chỉ cần chợp mắt một lúc thì đã vài ngàn năm trôi qua, bạn bè thân hữu đều c·hết sạch, thiên địa một mảnh cũng chuyển dời. Đến một lúc nào đó ngươi sẽ thấy chỉ còn lại một mình ngươi là còn sống, chúng sinh phía dưới chỉ như sâu kiến, nào có ai có thể đứng thẳng nói chuyện với ngươi một cách đàng hoàng chứ! Vậy nên những lão đầu như chúng ta đã lựa chọn từ bỏ cảm xúc, không có nó ràng buộc, ngươi sẽ ngộ đạo nhanh hơn nhiều.
Trần Cảnh nhìn Kiến Long một hồi rồi lắc lắc đầu nói:
- Sống như vậy thì có khác gì một cái xác c·hết biết đi chứ. Ta nghĩ sống đủ, sống vui vẻ một đời là được, trên thế gian này không có cái gì gọi là bất tử bất diệt cả. Vậy nên ta mới không cố mà tu hành vì ta biết rằng tu vi càng cao thì cái gọi là nhân tính càng ít lại. Lần sau, khi gặp nhau lần nữa, có lẽ những người mà ta quen đã không còn là những người mà ta biết nữa rồi.
Kiến Long thấy Trần Cảnh nói cũng có lý nên cũng đứng đó im lặng mà suy ngẫm. Cuối cùng thì xe kéo của Trần Cảnh cũng đến được cái gọi là Nam Thiên Môn. Gọi là môn nhưng thực chất chỉ là bốn trụ đá khổng lồ, cao chọc trời, không nhìn thấy đỉnh. Bên trên thân những cột đá này có khắc rất nhiều họa tiết hình rồng, bọn chúng xếp lại với nhau tạo thành ba lối đi hai nhỏ một lớn.
Trần Cảnh liếc qua bên cạnh thì thấy một tấm bia đá to ghi mấy dòng: “Vọng Thiên thành - Nam Thiên Môn”. Trần Cảnh không nhịn được mà thốt lên:
- Nơi này sao chỉ có cổng, không có tường thành, cũng không có linh canh?
Kiến Long nghe vậy thì phì cười giải thích:
- Không cần thiết phải có tường thành bởi vì bất kì kẻ nào dám không tuân thủ quy tắc hay dám x·âm p·hạm nơi này thì tất phải c·hết.
“Một cách thị uy rất ngạo mạn nha!” Trần Cảnh nghĩ vậy liền hướng ánh mắt nhìn xung quanh, quả thật dù không có tường thì mọi người vẫn tuần tự xếp hàng qua cổng, người vào cổng nhỏ bên phải, người ra cổng nhỏ bên trái. Qua cổng phải dắt xe cúi đầu, dù cho phía kia có vẻ có nhiều người cũng thuộc hàng này nọ, sâu không lường được nhưng cũng phải xuống xe mà đi bộ. Đây chính là minh chứng rõ nhất cho sức mạnh khủng bố mà Thanh Long nhất tộc đang nắm giữ.
Trần Cảnh thở hắt ra một hơi, anh định xuống xe dắt bộ thì bỗng cảm thấy cơ thể bị khống chế. Anh liếc qua Kiến Long thì thấy hắn đang nở một nụ cười tà.
“Con mẹ ngươi!”
Trần Cảnh chửi thầm trong lòng bởi vì ngay cả miệng anh cũng không thể mở ra nói chuyện bình thường được. Kiến Long điều khiển cơ thể Trần Cảnh bước tới đầu Băng Nhất, đứng đó ngạo nghễ rồi thúc xe xông thẳng vào cửa lớn một cách tiêu sái trước ánh nhìn sợ hãi của mọi người.
Còn chưa hết, khi qua cổng lớn, Kiến Long bắt Trần Cảnh đi lại một cái cột ở gần đó, tụi quần gióng thương xả nước tồ tồ vào một trong những cây cột này, sau đó không thèm kéo quần mà cứ tồng ngồng như vậy mà ngang nhiên đi lại, khoe bộ ấm chén nhỏ xíu của mình trước bàn dân thiên hạ.
“Thôi xong, kiếp này coi như bỏ rồi!” Bây giờ trong đầu Trần Cảnh chỉ còn lại toàn ý nghĩ này. Mất mặt là chuyện nhỏ nhưng m·ất m·ạng lại là chuyện lớn. Vừa mới chân ướt chân ráo đến lãnh thổ của người ta mà đã ngang nhiên phá luật, lại còn dùng cách thức đê hèn nhất để sỉ nhục danh dự của bọn họ vậy thì khả năng sống sót của Trần Cảnh bây giờ chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Sau khi vào thành, Trần Cảnh một đường thả rông, cứ thế hiên ngang cưỡi đầu rồng mà dạo chơi khắp các trục đường chính. Sau khi đi khắp nơi khoe hàng thì cuối cùng Kiến Long cũng trả lại tự do cho Trần Cảnh. Trần Cảnh vừa mới được tự do liền gọi Thiên Ti ra điên cuồng chém g·iết Kiến Long.
Tuy nhiên Kiến Long cứ đứng chây ỳ ở đó mặc cho Trần Cảnh phát tiết. Cuối cùng người b·ị t·hương lại là Trần Cảnh còn hắn thì chẳng hề có một chút xây xát gì.
- Bình tĩnh lại chưa? Ngươi nếu dùng thần thức hay hồn lực khủng bố của mình thì có thể sẽ làm ta b·ị t·hương một chút đấy. Ngươi cứ thoải mái phát tiết đi, dù sao đây cũng chính là mệnh lệnh của bệ hạ, ngươi nên chấp nhận số phận của mình đi. Dù sao Long Trì chúng ta cần không phải là một Trần thánh tử ngoan ngoãn, biết điều mà là Trần thánh tử tà ác, vô sỉ, bán trời không văn tự ở trong những câu truyện chuyền miệng khắp nơi kia cơ.
Thấy Trần Cảnh cứ điên cuồng t·ấn c·ông mình trông vô vọng, chả thèm quan tâm tới những gì hắn nói vậy nên Kiến Long chỉ đành thở dài mà tiếp tục đứng đó chịu trận.
Sau một lúc lâu, toàn thân Trần Cảnh bị phản lực làm tổn thương nghiêm trọng, toàn thân bê bết toàn máu là máu. Kiến Long thấy vậy thì bước tới trị thương cho anh và nói:
- Hà cớ gì mà tự làm khổ mình như vậy? Trần thánh tử yên tâm, g·iết ngươi là không thể nào, nếu làm thế thì mấy con cáo kia sẽ tổng lực t·ấn c·ông chúng ta, không có lợi ích gì cả. Tuy vậy h·ình p·hạt hẳn là vẫn có, tệ nhất là bị thiến thôi. Yên tâm, dù có bị thiến thì ta hứa sẽ tìm cách gắn lại nó lành lặn như cũ cho thánh tử!
- Tên vô sỉ, có ngày ta sẽ lột da ngươi!
Trần Cảnh chỉ thều thào được có như vậy rồi ngất đi, không biết gì nữa.