Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 115: Long Trì biến 2




Chương 115: Long Trì biến 2

Trầm ngâm một lúc, chén trà trong tay Trần Cảnh cũng đã nguội lạnh từ bao giờ. Cuối cùng anh cũng lấy hết dũng khí mà hỏi Kiến Long:

- Lâu chủ, ngài có thể cho ta biết là từ trước đến nay có bao nhiêu vị thánh nhân như vậy có được không?

Kiến Long ngay lập tức ngồi thẳng lưng, mặt nghiêm túc và nói:

- Có gì không thể! Thời kỳ hồng hoang, lúc thiên địa còn sơ khai nhất đã có một người được phong là Nông Thánh, không ai khác chính là tổ tiên của ngươi, người đã khai sinh và phổ biến cách làm nông. Vào giữa thời thái cổ, các tộc gây chiến liên miên, các tộc loài yếu đuối bị tuyệt diệt nhiều không đếm xuể. Trong loạn thế, một vị nhân tộc tuyệt thế đã đứng ra dựng cờ khởi nghĩa, sáng lập ra công pháp tu hành, mở ra thời đại tu tiên, cứu vớt không biết bao nhiêu chủng loài. Chúng ta tôn kính gọi người này là Đạo Thánh, hình như cũng có liên quan tới tổ tiên của ngươi. Cuối thời viễn cổ, nhu cầu về khám phá thế giới cùng sự bùng nổ văn hóa đã khiến thế gian một lần nữa rơi vào một cuộc suy đồi nghiêm trọng. Lần này là cuộc suy đồi về giá trị và đạo đức!

Kiến Long kể đến đây thì ngừng lại một lát, hắn tự mình rót cho mình một chén trà rồi ngửa đầu uống ực một cái và tiếp tục:

- Lúc này một lão giả thuộc Bạch Trạch tộc, tộc loài này rất hiếm thấy! Người này tính tình cổ quái, ông ta mất ngần mười ngàn năm để viết ra đạo đức kinh, thỉ dụ kinh, quân tử kinh, sơn nhạc kinh… Định lại toàn bộ quy tắc, giao ước và chuẩn mực trong thiên địa. Thậm chí còn được thiên đạo tán thưởng và được phép khắc lạc ấn vào hư không. Chúng ta gọi người này là Văn Thánh. Rồi kể từ đó đến nay, đã hơn mấy trăm vạn năm trôi đi, tuy anh tài xuất hiện lớp lớp nhưng thánh nhân chân chính không có một ai. Ngay cả cái lão vô sỉ kia cũng chỉ tính là ngụy thánh mà thôi.

Trần Cảnh nghe xong thì tái mặt, cái chức thánh nhân này hình như cũng chả tốt đẹp gì cho cam. Trách nhiệm của ba người này phải gánh trên vai có cái nào là nhỏ bé và thoải mái chứ. Vậy nên anh hắng giọng và quay qua nói với Mạc Tà:

- Được rồi, nay ta với ngươi gặp nhau một phần là do mấy lão rảnh đời bố cục, còn một phần là do duyên số đi. Cầm lấy thứ này, coi như là quà cảm ơn của ta cho ngươi vì những tin tức trên. Nhờ ngươi về nhắn với cao tầng bên đó là: Ta hông phải là quân tử hay thánh nhân gì cả, đập bức tượng của ta đi, nếu không sau này ta sẽ đến đó tự tay đập nó đấy!



Mạc Tà nghe vậy thi kinh hãi định quỳ xuống nhưng đã bị Trần Cảnh chặn lại. Anh nhét vào trong tay hắn một quân cờ và nói:

- Ngươi không phải sợ, cứ nói y như vậy là được. Nếu họ có ý kiến thì bảo họ đến Long Trì quốc gặp ta. Còn đây là cơ duyên của ngươi, ngộ được hay không còn nhìn vào ngươi có quyết tâm hay không.

Nói xong, Trần Cảnh thu dọn bàn cờ, cung Kiến Long leo lên xe và rời đi mất hút. Mạc Tà ngẩn ngơ nhìn theo cái xe của Trần Cảnh một hồi rồi quay đầu lại nói:

- Được rồi, không cần phải quỳ nữa. Trần thánh tử đi rồi!

Mọi người nghe vậy thì thở phào một cái và lục tục đứng dậy. Tuy vậy đám người chọc phải Trần Cảnh lúc đầu vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích. Một người chạy lại lay người hắn thì nay lập tức những người này đổ rạp xuống.

Lúc họ ngẩng đầu lên thì mọi người ở đây ngay lập tức chứng kiến một cảnh tượng kinh dị. Da của đám người này bắt đầu bị lão hóa một cách nhanh chóng, tóc cũng bị bạc trắng và rụng hết, răng cũng rụng rạch. Nhìn bọn họ giống như những người già sắp bước chân vào trong quan tài vậy.

Mạc Tà thấy thế thì liền rùng mình một cái, nếu hắn mà không kịp nhận ra Trần Cảnh và hùa theo đám người này thì có lẽ giờ này hắn cũng đã bị biến thành như vậy rồi.



Ngồi trên xe, Kiến Long nhìn nhìn Trần Cảnh đang đánh cờ một mình thì hỏi:

- Ngươi vậy mà tha mạng cho đám ngu kia, hành động này không giống ngươi chút nào.

Trần Cảnh nghe vậy thì cười khẩy mà trả lời:

- Bọn chúng hẳn là trước đây điều ác gì cũng làm, c·hết thì e là nhẹ nhàng với chúng quá. Ta đã yểm lên người chúng một loại cổ trận dặc biệt để gắn liền linh hồn chúng với thể xác, sau đó lại dùng Cửu Vĩ trận gia tốc thời gian của chúng. Nay thân xác của chúng đã già yếu, muốn làm ác cũng không được. Vì thân xác gắn chặt với linh hồn nên dù có b·ị t·hương hay cơ thể mục nát và thối rữa, chúng cũng không thể c·hết. Vĩnh viễn bị giam cầm trong chính cơ thể của mình, chứng kiến bản thân từ từ bị sâu bọ gặm nhấm cho tới khi trở thành cát bụi mới thôi.

Kiến Long nghe vậy thì rùng mình mấy cái. Người ta thường trừng phạt bằng cách tước đi quyền sống đây Trần Cảnh vậy mà lại tước đi quyền c·hết. Bắt những tên xui xẻo kia phải sống trong đau khổ gần như vĩnh cửu. Thật là biết cách h·ành h·ạ người khác mà!

Chẳng biết qua bao lâu, Trần Cảnh bỗng cảm thấy đói bụng thì liền bừng tỉnh. Hình như anh đã quá say mê vào ván cờ này rồi. Trần Cảnh cất bàn cờ đi và hỏi bâng quơ:

- Đã qua bao lâu rồi?

- Ba tháng! Ngươi đã ngồi đó chơi tổng cộng ba trăm sáu mươi chín ván cờ nhưng không một ván nào ngươi thắng cả! Ngươi có kỳ ngộ gì sao?

Kiến Long nghe Trần Cảnh đột nhiên lên tiếng thì nhàn nhạt trả lời, Trần Cảnh nghe thế cũng không đáp lại Kiến Long, anh đứng dậy vương vai mấy cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.



Phía ngoài là một khu rừng tràn đầy nguyên thủy, xung quanh toàn là những cây đại thụ cao hàng trăm mét bao phủ cả khu rừng, từ bên trên nhìn xuống không thể thấy được bất kì thứ gì.

- Đói quá!

Trần Cảnh thốt lên như vậy và bước ra ngoài. Cửa vừa mở ra gió lớn đã thốc vào trong xe làm Trần Cảnh không tự chủ được mà ngã về phía sau. Trần Cảnh dường như đã quên là anh đang ngồi trên một chiếc “Tiêm kích” chứ không phải là ngồi trên xe ngựa.

Trần Cảnh xì một cái rồi đứng dậy phủi phủi quần áo. Không có tu vi thật là khổ mà. Anh đứng sát vào cửa và gõ gõ mấy cái. Chín con rồng đang kéo xe nhận được tín hiệu từ chủ tử của mình thì liền bay chậm lại. Trần Cảnh lúc này mới dám mở cửa xe ra và bước ra ngoài.

Anh nhìn xung quanh thấy toàn cây là cây thì liền hỏi:

- Lâu chủ có biết thành thị gần nhất cách đây bao xa không?

Kiến Long lúc này hình như đang ngái ngủ nên hắn ngáp ngáp mấy cái rồi nói:

- Hiện tại ngươi đang ở rừng Hợp Ly, đi khoảng ba tiếng nữa là đến kinh thành, tên nó là Vọng Thiên. Sau khi qua Nam Thiên Môn sẽ bước vào nội thành, đến lúc đó ngươi có thể rong chơi thoải mái.

Trần Cảnh nghe vậy cũng không ngạc nhiên, với tốc độ này mà phải mất ba tháng với tới được Vọng Thiên thành vậy thì chứng tỏ Long Trì quốc cũng rộng bao la đấy chứ. Vậy là anh liền leo lên đầu của Băng Cửu và ngồi trên đó hưởng gió trời, mặc kệ cho Kiến Long dắt anh đi đâu thì đi.