Chương 114: Long Trì biến 1
Kiến Long nghe thấy Trần Cảnh chửi thầm như vậy thì mỉm cười nhắc:
- Chuyện tiềm lực thực sự của Hoang Thần con đường chỉ có một số ít người thuộc cao tầng biết. Tuy nói là ngươi mở rộng mô hình trường lớp nhưng đa số những thứ các ngươi dạy chủ yếu là y dược và ẩm thực. Về lĩnh vực khác, Thần Nông các toàn dạy mấy cái thần thông đơn giản để phục vụ cuộc sống hằng ngày như Phong Liêm để gặt lúa, Dung Thổ để làm đất,… Còn những thuật pháp, thần thông q·uân đ·ội chuyên dụng để g·iết người thì chỉ có Tây Sơn quân của ngươi biết. Nên thành ra con đường Hoang Thần trong mắt mấy tên tu sĩ ngu ngốc này bị tụt hạng thành công pháp cấp thấp, chủ yếu được dân thường sử dụng giống như hô hấp thổ nạp vậy.
Trần Cảnh nghe Kiến Long giải thích như vậy thì cũng hơi chột dạ một chút. Anh cho rằng dân thường thì không nên biết thuật pháp q·uân đ·ội, vì thứ này giống như súng ống ở địa cầu vậy, quá phổ biến tất sinh loạn. Phong Liêm tuy nói để gặt lúa nhưng nếu dùng đúng cách vẫn có thể g·iết người, nhưng cùng lắm c·hết một hai mạng là hết cỡ. Còn bản nâng cấp của nó là Phong Đao, thần thông này được liệt vào loạt có sát thương diện rộng. Xẻ núi phạt rừng chỉ một chiêu là đủ nên tuyệt đối không thể dạy cho dân thường được.
Còn bên kia, trận chiến cũng đang đi đến hồi kết. Tên cầm đầu lúc này cũng nhận ra được có gì đó không đúng, chín con rắn trắng này càng đánh càng hăng, thân hình chúng hình như lại to ra gấp rưỡi so với ban đầu. Hàn khí hình như cũng nồng đậm hơn trước, chỉ việc hít thở thôi cũng có cảm giác cực kì khô hanh, niêm mạc mũi cứ như bị nứt toác ra rồi đóng băng lại vậy.
“Nguy rồi, những con nghiệt súc này không phải loại yêu thú tầm thường!”
Nghĩ như vậy hắn liền âm thầm lấy ra một cái bùa truyền tin và bóp nát. Đồ tốt như chín con băng long này hắn quả thực không muốn buông tay. Trần Cảnh tuy mất hết tu vi nhưng nguyên thần của anh vẫn cực kỳ cường đại, mấy cái trò mèo này làm sao qua mắt được anh chứ.
Vậy là Trần Cảnh tượng kế tự kế, anh lấy ra một cái bàn cờ vây và bắt đầu sắp xếp từng quân cờ đen trắng một. Kiến Long ở bên nhìn thấy cảnh này thì hai mắt tỏa sáng:
“Báu vật! Cái bàn cờ này là một cái đại trận bàn, ẩn chứa thời không pháp tắc. Mấy quân cờ kia là những cái tiểu trận bàn, mỗi quân cờ đều khắc đồ đằng của một tộc. Lấy sức mạnh Cửu Vĩ làm trung tâm, bày trận trong trận, biến hóa khôn lường”
Kiến Long nghĩ vậy liền không thể nhịn được nữa mà hỏi:
- Trần thánh tử đây là?
Trần Cảnh không ngước lên và vẫn tiếp tục bày trận, vừa làm anh vừa từ tốn trả lời:
- Là tiền, rất nhiều tiền! Cái bàn cờ này ta mua của một lão già c·hết toi với giá chín trăm chín mươi chín vạn cực phẩm linh thạch. Quân cờ này thì rẻ hơn, giá đâu đó một vạn cực phẩm linh thạch một quân!
Kiến long nghe thế thì trợn mắt ngạc nhiên:
- Đây không phải đồ thánh tử làm ra?
- Tất nhiên là không phải! Ta đâu phải là cái gì cũng biết, ta biết bố trận nhưng điều đó không có nghĩa là ta có thể tạo ra trận bàn, chỉ đơn giản là ta có trí nhớ tốt mà thôi, còn lại thì chả khác gì người bình thường cả.
Trần Cảnh vừa xếp cờ vừa cau có trả lời. Kiến Long nghe thấy thế thì xì một cái khinh bỉ:
- Hừ! Ngươi là người bình thường thì con cá đã biết trèo cây. Chỉ vì g·iết mấy tên nhãi nhép mà ngươi sẵn sàng đốt đi cả một núi tiền. Ngươi có biết với số tiền ngươi bỏ ra ngay lúc này có thể nuôi được mộ đội quân lên tới mấy vạn người trong vài năm không hả!
Trần Cảnh lúc này cũng đã bày trận xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Kiến Long một cái rồi nói:
- Ài, ai bảo thứ ta không thiếu lại là tiền cơ chứ. Giàu quá cũng thật lắm phiền muộn mà!
Kiến Long thấy Trần Cảnh làm ra cái bộ dạng đáng ghét như vậy thì chỉ hừ lạnh rồi quay mặt đi chỗ khác. Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, quả thật thứ Trần Cảnh hiện tại không thiếu đó chính là tiền nhưng anh đưa hết cho đám Phạm Minh để xây dựng lại Trấn Yêu thành và mở đường rồi. Trần Cảnh ngoài mặt chọc ngoáy Kiến Long vậy thôi chứ lòng anh đau lắm. Trận pháp này anh cũng chẳng muốn lấy ra nhưng cái tính làm màu của nửa kia không cho phép anh từ chối.
Trần Cảnh sau khi điều chỉnh lại tư thế hì liền gọi lớn:
- Mấy đứa, về thôi!
- Mã a…
Ngay lập tức chín con băng long liền kêu lên rồi bỏ mặc đám người này mà quay trở về, ba lượn xung quanh Trần Cảnh. Mấy tên kia thấy vậy thì thở phào một cái. Trần Cảnh nhìn chúng co cụm lại một chỗ mà tạo thế phòng thủ thì liền nói:
- Giờ thì nói được rồi chứ? Các ngươi là ai, tại sao lại muốn c·ướp thú cưng của ta?
Tên cầm đầu thấy Trần Cảnh hỏi mình thì liền cao ngạo mà đáp:
- Nghe cho kỹ đây, ta là cháu nội của trưởng lão nội môn Quân Tử học cung. Tên man di như ngươi nên biết điều mà dâng chín con rắn kia cho ta, bổn gia gia đây sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.
“Người của Quân Tử học cung sao lại ở đây? Mà hắn như vậy cũng được xếp vào Quân Tử học cung sao! Xem ra cái chữ “Quân Tử” này là đặt cho có, dù sao thì thùng rác vẫn thường được trang trí bắt mắt mà!”
Ý nghĩ này khiến Trần Cảnh càng khinh bỉ Quân Tử học cung hơn, Kiến Long thấy thế thì ngay lập tức chỉnh đốn:
- Những tên rác rưởi này ở Quân Tử học cung tuy nhiều nhưng những người xứng danh quân tử ở đó cũng không ít. Ngươi không nên dùng hắn để làm tiêu chuẩn đánh giá về một thánh địa như vậy.
Trần Cảnh bị Kiến Long nhắc nhở thì cũng gật gật đầu đồng ý. Lúc này từ trong đám mây trên trời, một đám người nho sĩ, mặc đạo bào trắng từ từ xuất hiện. Bọn họ nhanh chóng hạ xuống trước mặt của Trần Cảnh.
Tên kia thấy vậy thì liền chạy lại, chỉ tay vào mặt Trần Cảnh mà tố cáo:
- Các vị sư huynh, tên khốn này vừa nãy dám xỉ nhục học cung của chúng ta. Đệ đệ yếu kém nên không làm gì được hắn, các sư huynh hãy giúp đệ lấy lại mặt mũi của Quân Tử học cung chúng ta.
Một vị thanh niên áo trắng nhìn có vẻ là người có tiếng nói ở đây ngay lâp tức nhìn về hướng ngón tay tên này chỉ. Ngay lập tức hai chân của tên áo trắng này bỗng run rẩy không ngừng mà quỳ sụp xuống, khấu đầu bái lạy Trần Cảnh:
- Tiểu sinh tên Mạc Tà, bái kiến Thập Nhất Thánh Tử Thanh Khâu Sơn!
Trần Cảnh nghe thấy tên thư sinh này vậy mà biết mình thì cũng khá ngạc nhiên. Anh hỏi:
- Ngươi sao lại biết ta? Ta không nhớ đã gặp qua ngươi bao giờ!
Mạc Tà nghe vậy liền quỳ luôn ở đó mà thưa:
- Tiểu sinh ngu dốt, có một lần đoạt được giải thưởng đã được vinh dự bước vào Quân Tử đường. Tiểu sinh đã thấy được một bức tượng giống y đúc ngài được đặt ở chính điện, nên tiểu sinh vừa nhìn đã nhận ra công tử ngay!
Mấy người còn lại sau khi nghe được tin tức khủng bố này thì vội quỳ mọp xuống, đầu cúi thật sát mặt đất, không dám ngẩng lên. Ngay cà cái tên não ngắn lúc trước giờ đây cũng quỳ ở đó mà run như cầy sấy.
Trần Cảnh thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, anh nhìn Kiến Long tìm câu trả lời nhưng hắn cũng tỏ vẻ bản thân cũng chẳng biết gì cả. Vậy là Trần Cảnh đành chịu. Anh lấy ra một bộ bàn trà rồi nói:
- Ngươi, đứng đậy đi! Lại đây từ từ kể đầu đuôi mọi chuyện cho ta xem. Ta không nhớ mình có liên quan gì đến Quân Tử Học cung cả!
- Tạ thánh tử!
Nói rồi Mạc Tà đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo và bước lại bàn trà. Trần Cảnh rót cho Mạc Tà một chén trà. Mạc Tà cũng vội nhận lấy, uống một hớp rồi nói:
- Trà nghệ của Trần thánh tử quả là danh bất hư truyền, nay uống được chén trà này quả là hạnh ngộ cả đời mãi không thể quên được!
Trần Cảnh nghe vậy thì cười nhẹ, anh rót cho Kiến Long một chén, vừa rót vừa nói:
- Trà này tên Tĩnh Thủy, làm từ hai mươi bảy loại thảo được khác nhau, có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, phù hợp với người đọc sách như ngươi. Lát ta sẽ tặng ngươi một ít dùng thử, sau này cần có thể tìm mua tại Thần Nông các. Giờ thì nói đi, tại sao ta lại được tạc tượng?
Mạc Tà nghe vậy thì vội chắp tay cảm tạ rồi nói:
- Tiểu sinh không biết, nhưng ở dưới bia công đức có ghi lại thế này:
“ Hiên Viên lịch năm Tân Chính, nhằm Đào Đô lịch năm Tiểu Cửu thứ năm. Trần Cảnh, Thập Nhất Thánh Tử Thanh Khâu Sơn lập Thần Nông các, có công giáo hóa chúng sinh, tư tưởng hữu giáo vô loại, rất đáng tôn vinh. Ngoài ra còn thành lập y viện, giúp chúng sinh khắp nơi ngăn chặn d·ịch b·ệnh, thành lập nông viện, giúp chúng sinh canh tác, trồng trọt, dẹp tan n·ạn đ·ói. Có công mở rộng đường xá, kích thích thương nghiệp, mang lại ấm no. Nay đã có bảy tòa thiên hạ lấy Trần Cảnh làm tấm ngương, cải tạo lại vùng đất của mình, mở ra kỷ nguyên mới phồn vinh hơn trước. Vậy nên ban danh hiệu “Quân Tử” cho phép tạc tượng và hưởng lễ bái của chúng sinh!”
- Hả?
Trần Cảnh và Kiến Long đều há mồm ngạc nhiên. Chuyện phong chức “Quân Tử” xưa nay rất hiếm, thường thì rất rườm rà và này nọ nhưng giờ tự nhiên im hơi lặng tiếng vứt cho người ta như vậy quả là chuyện lạ đời.
Kiến Long nhìn Trần Cảnh một hồi rồi nói:
- Ngươi mà là quân tử cái gì, ta khinh! Ngươi phải được phong danh hiệu là đệ nhất vô sỉ, hay sát thần mới đúng. Mà vậy cũng được, ta có thể nhìn thấy quân tử chi quang ẩn hiện trong số mạng của ngươi. Xem ra mấy lão gia hỏa ở Quân Tử học cung cũng chán ghét Hiên Viên Sơn lắm rồi.
Trần Cảnh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Ý của lâu chủ là?
Kiến Long chẹp miệng một cái rồi trả lời:
- Ngươi đã được chọn làm một trong những người thừa kế chức vị Thánh Nhân chân chính. Không giống chức vị của lão vô sỉ kia, chức vị này cả mười tòa Thiên Hạ đều phải công nhận. Tất cả mọi chúng sinh, mặc kệ có là thần thánh một phương hay quân vương một nước, thấy người đến đều phải quỳ gối cúi đầu! Này tên áo trắng, tông cộng chỗ đó cáo bao nhiêu bức tượng?
Mạc Tà nghe vậy thì vội cúi đầu thưa:
- Bẩm, tổng cộng bốn mươi chín bức. Tiểu sinh chỉ có cơ duyên gặp được bức tượng của Trần thánh tử, những bức tượng còn lại tiểu sinh không được phép xem.
- Cũng đúng, ngươi yếu nhớt nên không được! Ta sẽ sai người điều tra sau.
Trần Cảnh thấy mọi chuyện hình như không ổn lắm, tự nhiên bị xếp vào cái đám tâm thần kia. Ngày Trần Cảnh lên chức Thánh Nhân cũng là ngày anh bị Tiểu Cửu móc thận. Cái cục bông kia nhất định sẽ đè anh đến c·hết, nghĩ thôi mà Trần Cảnh đã thấy c·hết trong lòng một nửa.