Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 113: Bên ngoài tường thành 2




Chương 113: Bên ngoài tường thành 2

Kiến Long thấy Trần Cảnh tất bật như vậy nhưng cũng chỉ ngồi im quan sát chứ không trợ giúp. Trần Cảnh sau khi dùng Thiên Ti cắt gọt một hòn đá bự bên bờ hồ thành bàn và nghế thì liền bắt đầu bày đồ ăn lên đấy.

Những thứ này đều là quà của người dân gửi anh trước khi ra đi, Trần Cảnh lấy ra một quả trứng Kim Kê thật to rồi đập vỡ, lấy lòng đỏ trộn với sữa tươi tạo kem trứng làm nước sốt cho món salat. Sau đó thì bắc nồi, bỏ hai vắt mì ăn liền đặc chế bởi Thần Nông các vào, sau đó lấy một hũ gia vị bí ẩn, múc lấy một thìa rồi đổ vào. Sau đó chắt nước đi, lấy mì ra để lên đĩa.

Sợi ì làm từ khoai tây, vàng óng, xoăn xoăn được chiên quan dầu hại cải đến giòn rụm. Sau khi chế nấu lên sẽ mềm ra và dai dai, giống y hệt mì gói ở địa cầu. Sau đó Trần Cảnh đặt rau sống lên, phủ sốt lòng đỏ trứng. Anh lại lấy la một cái nhung của Đào Lộc, nhìn như một nhánh cây hòa đào. Trần Cảnh từ từ bào từng miếng thật mỏng, đặt lên phía trên. Cuối cùng anh lấy một ít trái cây tươi, bổ ra làm món tráng miệng và bắt đầu thưởng thức.

Kiến Long tuy không cần uống nước lã vẫn có thể sống được vài chục năm nhưng nhìn chung cơ thể vẫn có giới hạn chịu đựng của nó. Cái thứ gia vị Trần Cảnh sử dụng đều là các loại dược tài mắc tiền, một số cái còn rất hiếm.

Cái nhìn giống nồi kia chính là một cái lò luyện đan do Kinh Thước cùng Phạm Minh chế tạo, có trận pháp khống hỏa, khống nhiệt, bế khí… Cực kỳ tinh vi theo đúng yêu cầu khắt khe của Trần Cảnh. Thú vị hơn cả là nó chạy bằng linh thạch, người thường chỉ cần học qua trận pháp cơ bản là có thể dùng được.

Nói là nấu ăn không bằng nói là Trần Cảnh đang luyện đan dưới dạng thức ăn thì chính xác hơn, những thứ anh bày ra đều là những món mỹ vị tuyệt hảo tràn đầy thiên địa linh khí. Cho nên tuy đã cố kìm nén con đói nhưng cái bụng Kiến Long cứ kệu ọt ọt hoài.

Trần Cành biết ý, Kiến Long dù c·hết đói cũng không mở mồm xin ăn nên anh đành phải gói một phần đồ ăn vào trong giỏ tre rồi lặng lẽ để lại chỗ của Kiến Long. Bên trên còn có một tờ giấy ghi: “Quà cảm tạ, xin hãy nhận lấy để ta vu lòng!” Sau đó thì Trần Cảnh mặc kệ hắn ngồi ở đó, anh chui vào trong xe ôm lấy một con băng long mà ngủ. Trời mùa hạ oi bức khó chịu, có cái gối ôm mềm mềm lại mát lạnh như vậy thì ngại gì mà không dùng chứ!

Đến nửa đêm, Trần Cảnh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Vừa bước ra khỏi xe anh đã thấy Kiến Long đã ngồi chờ ở phía bên ngoài rồi. Nhìn thấy Trần Cảnh, hắn liền nói:

- Dậy rồi à! Mũi thính đấy.

Trần Cảnh không đáp lại ngay mà nhìn về phía bên kia hồ một lúc rồi nói:



- Mùi này thật kích thích mà, mùi của chiến trận. Cái hồ này là một cái bồn tụ linh khí tự nhiên, tuy không ổn định nhưng vẫn có thể sinh ra một vài loại thảo dược quý. Vậy nên nếu có vài đám lít nhít đánh nhau tranh giành ở gần đây cũng là chuyện thường tình.

- Ngươi không đi qua đó xem thử sao?

Kiến Long thấy Trần Cảnh thờ ơ như vậy thì liền nghiêng đầu hỏi. Trần Cảnh cũng thở dài một cái, anh lấy trong nhẫn ra một bàn trà nhỏ. Trần Cảnh vừa pha trà mời Kiến Long vừa trả lời:

- Dược liệu quý thì Thần Nông các ta không thiếu, ngoài luyện dược và nấu ăn cũng chẳng có tác dụng gì nhiều lắm. Dù sao người theo Hoang Thần con đường chính là tự khai phá tiềm lực bản thân, tự thân chứng đạo, bớt dựa vào ngoại vật phần nào thì hay phần ấy. Tuy vậy người theo Đạo Thần con đường thì lại cần rất nhiều tài nguyên nên cứ mãi chém chém g·iết g·iết như thế đấy!

Kiến Long nhận lấy chén trà của Trần Cảnh, hắn húp một hơi và nói:

- Trà ngon! Ngươi đôi khi cũng có một vài tài lẻ thú vị đấy chứ. Mà ngươi mở Thần Nông học đường miễn phí như vậy, lại không giới hạn chủng loài. Ngươi không sợ bọn Hiên Viên sẽ ăn c·ướp thành quả của ngươi sao? Ta nghe đồn là bọn chúng đang cố phục chế lại pháo điện từ và hệ thống AC 1 của ngươi đấy!

Trần Cảnh nghe vậy thì bật cười lớn:

- Ha ha ha! Bọn chúng chắc chắn sẽ sao chép lại những thứ v·ũ k·hí ấy, thậm chí cài người vào Thần Nông học đường để ă·n c·ắp trí tuệ của ta. Nhưng như vậy thì sao? Ta dạy chúng chúng cũng chưa chắc làm được. Để tạo hai loại v·ũ k·hí trên Đào Đô đã phải vận dụng toàn bộ tài nguyên của quốc gia đấy. Lâu chủ thấy Hiên Viên sơn lớn bằng Đào Đô ta sao?

- Chưa bằng một phần năm!

Kiến Long dứt khoát nói, Trần Cảnh nghe vậy thì cũng gật gù đồng ý:

- Phải, Nhân tộc thiên hạ lớn hơn Đào Đô, dân số cũng động hơn nhưng lại không phải một khối thống nhất giống Đào Đô ta vậy. Tài nguyên của Hiên Viên sơn có trong tay chưa bằng một góc của chúng ta. Nguồn lực của Nhân tộc hiện chia ra làm bốn phần. Đứng đầu là binh gia Hiên Viên sơn, sau là phật gia Đại Lôi Âm tự và đạo gia Thanh Sơn quan. Cuối cùng là sáu mươi mấy quốc gia cùng vài ngàn tông môn nhỏ lẻ các loại. Vậy nên nếu không thống nhất được tất cả thành một khối vậy thì đừng mơ tưởng đến thứ v·ũ k·hí kia nữa. Ta biết Nhân tộc anh tài giỏi hơn ta không thiếu nhưng không có tiền thì đừng mơ tưởng làm nên được đại sự gì.



Kiến Long nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Đại Lôi Âm tự quả thật là không tham gia vào thế sự trần tục, Thanh Sơn quan thì trước nay lập lờ, không đoán được. Nhưng nếu ngươi sau này dẫn quân đánh lên Hiên Viên sơn, đạp nát tòa thiên hạ biên kia thì chắc chắn họ sẽ ra mặt. Ngươi tính sao?

Trần Cảnh lúc này liền cười cười một cách tà mị, anh xoay xoay chén trà và nói:

- Nếu là Đại Lôi Âm tự thì sẽ không sao, vị vô danh đại sư kia chín phần là thuộc hàng Cổ Phật hoặc là Như Lai bên đấy. Nay ta cho ông ấy mượn Thần Nông các để mở rộng Phật giáo qua Đào Đô thiên hạ nên nếu sau này ta thật sự đánh lên thì ông ấy sẽ phải là người đứng ra hòa giải thôi.

- Ngươi không sợ con lừa trọc ấy dùng Phật pháp khiến căn cốt tín ngưỡng của Đào Đô đứt gãy sao?

Kiến Long nói vội như bắt được thóp của Trần Cảnh Còn anh chỉ ung dung lấy từ trong nhẫn ra một cuộn tranh. Trần Cảnh sau khí trải tranh trên bàn thì Kiến Long lập tức há hốc mồm. Trong tranh vẽ một nữ tử rất đẹp, thân vận cà sa, tay cầm cửu luân thiền trượng, phía sau có chín cái đuôi bông xù, đầu đội Liên Hoa quan. Bên cạnh có viết năm chữ: “Đồ Cát Ni Thiên Phật”

Trần Cảnh rất thích vẻ mặt này của Kiến Long. Anh nhấc chén trà lên uống một ngụm thật lớn và giải thích:

- Ta biết điều này nên đã thỏa thuận với vô danh đại sư kia là phải tạo ra một vị phật dành riêng cho Đào Đô và tôn làm tổ sư, các vị phật khác đều phải thấp hơn một vai vế. Sau nhiều tháng nghiên cứu thì cưới cùng vị phật mang tên Đồ Cát Ni Thiên mang hình ảnh Cửu Vĩ này đã ra đời. Một sự kết hợp hoàn hảo của đồ đằng Cửu Vĩ và ý niệm Phật gia. Người bái bức tranh này chính là bái Cửu Vĩ và cũng là bái Phật.

Kiến Long Nghe xong thì liền kinh hãi một phen, hắn nhìn Trần Cảnh như nhìn một con quái vật rồi lắp bắp hỏi:



- Ngươi… Ngươi cũng biết về Phật pháp?

Trần Cảnh ngây ngô trả lời:

- Một chút, Thần Nông đạo lý thực ra cũng rất gần với ý niệm Phật gia nên đây cũng chẳng phải điều to tát gì. Kinh sách này nọ thì ta kêu vị vô danh kia trực tiếp nén thành truyền thừa cho ta, ai ngờ ông ấy lại nhiệt tình đến mức nhét luôn cả mấy cái cảm ngộ linh tinh vào làm ta phải thanh lọc lại đầu óc mất cả tháng trời.

Kiến Long Nghe vậy thì cảm giác như thế giới quan bị Trần Cảnh đạp đổ. Hắn kinh hãi thốt lên:

- Ngươi vừa nói ngươi được lão lừa trọc đó truyền thụ toàn bộ mọi lĩnh ngộ của hắn và ngươi xóa sạch sẽ, chỉ để lại mấy cái kinh sách vớ vẩn này nọ thôi?

Trần Cảnh thấy Kiến Long hình như làm hơi quá nên càu nhàu nói:

- Đúng vậy thì sao? Phật của ông ấy không phải Phật của ta vậy tại sao ta lại cần mấy thứ cảm nhận linh tinh ấy. Người đi theo Hoang Thần con đường chính là tự thân vận động, ông ấy làm vậy tuy có ý tốt nhưng thành ra lại hại ta. May mà ta đòi được vài món pháp bảo bồi thường cũng không tệ nên không truy cứu nữa.

Kiến Long nghe vậy thì cười thật lớn:

- Ha ha ha! Ngươi vậy mà xóa sạch truyền thừa cả vạn năm của con lừa trọc ấy, đã vậy còn bắt lão keo kiệt ấy phải xì tiền. Ta phục ngươi rồi đấy Trần Thánh Tử, lão vô sỉ Hiên Viên sơn bị ngươi hạ độc thừa sống thiếu c·hết, nay ngươi lại chà đạp truyền thừa của con lừa trọc kẹt sỉ của Đại Lôi Âm tự, còn bắt lão phải bồi thường. Xem ra chỉ còn lão đạo sĩ lỗ mũi trâu ở Thanh Sơn quan là chưa bị ngươi tròng dây vào cổ kéo đi mà thôi.

Trần Cảnh nghe loáng thoáng được một ít thông tin trong câu nói này thì liền bắt lấy cơ hội mà hỏi dò:

- Ngươi biết Vô Danh đại sư?

Kiến Long vừa cười tít mắt vừa nói:

- Biết, hắn nằm trong bảy vị Như Lai, hai mươi tám vị Cổ Phật cai quản Đại Lôi Âm tự. Ngươi biết vậy là được, đừng hỏi tên hắn, đừng tìm hiểu về hắn. Ngươi chưa đủ mạnh để biết và cũng không cần biết điều này, cứ làm tốt công việc Thập Nhất Thánh tử của ngươi đi là được.

Trần Cảnh nghe vậy thì xì một tiếng khinh bỉ rồi phủi mông đi vào trong xe để tiếp tục giấc nồng, để lại Kiến Long ngồi một mình ở nơi này với cái ấm trà đặc vẫn còn quá nửa.