Chương 112: Bên ngoài tường thành 1
Ngồi trên một cỗ xe được kéo bởi chín con băng long, Trần Cảnh cảm thấy hệt như mình đang ngồi trên một chiếc máy bay phản lực vậy. Chín con rồng gào thét sảng khoái lao đi vun v·út trong biển mây. Nơi chúng đi qua hơi nước bị đóng băng và tạo thành mưa tuyết ngay cả khi bây giờ vẫn đang là mùa hạ.
Nhìn ra cửa sổ làm từ một loại ngọc quý trong suốt, bên trên có khắc chi chít long tộc phù văn để gia cường thì Trần Cảnh bỗng mỉm cười mà nói:
- Trấn Yêu thành nhìn từ trên cao quả thật rất nhỏ bé, mới đi được ba tiếng vậy mà đã tới được tường thành rồi. Nếu như trước đây đi ngựa hẳn là sẽ mất ba tháng hoặc tệ hơn là sáu tháng mới tới được chỗ này.
Kiến Long nghe Trần Cảnh nói vậy thì vuốt vuốt râu tỏ vẻ đắc ý, hắn nói:
- Tốc độ này vẫn là chậm, so với những cỗ xe khác thì chỉ cần ba mươi phút là có thể đi ngang một tòa thành cấp năm như vậy rồi. Mà kể ra thống lĩnh bầu trời không phải là Thanh Long nhất tộc chúng ta mà là Phượng Hoàng thiên hạ nằm ở phía bên kia chân trời. Họ có những cỗ xe, không hạm khổng lồ được kéo bằng hàng trăm, hàng ngàn con tất phương, chu tước. Chỉ cần có đủ đan được tiếp tế cho những con chu tước này thì việc đi ngang Đào Đô các ngươi chỉ trong nửa tiếng không phải là điều bất khả thi.
Trần Cảnh nghe vậy thì cũng trầm trồ, anh bắt đầu thử tưởng tượng về những cỗ máy vĩ đại kia. Kiến Long thấy thế cũng không làm phiền Trần Cảnh mà cứ ngồi đó nhìn anh chằm chằm tựa như cai ngục vậy.
Trần Cảnh suy tư một hồi rồi hỏi Kiến Long:
- Vậy một con chu tước giá bao nhiêu?
Kiến Long nghe vậy thì cười lên thật lớn:
- Ha ha ha! Ngươi muốn mua cũng chẳng có mà mua. Chu Tước và Tất Phương để kéo xe cần phải có tu vi ít nhất là Phá Hư cảnh hậu kỳ, hơn nữa số lượng tộc loài rất ít. Bọn họ là biến dị của Phượng Hoàng nhất tộc, cứ mười ngàn đứa trẻ sinh ra mới có một đứa. Tuy tỉ lệ c·hết non khá cao nhưng nếu vượt qua được thì sẽ có được khả năng đặc thù. So về sức mạnh và hỏa khí tuy không bằng dòng chính Phượng Hoàng nhưng về tốc độ và sức bền thì có thể nói là độc nhất vô nhị. Cho nên khi mới sinh ra đã được xung vào q·uân đ·ội, nhận đãi ngộ tốt nhất, cả đời chỉ việc ăn, ngủ, kéo xe và truyền tin! Nào còn dư ra ngoài để cho ngươi mua chứ.
Trần Cảnh nghe vậy thì kinh ngạc mà lẩm bẩm:
- Ồ, ra vậy! So với băng long của ta còn hiếm hơn!
Kiến Long nghe được câu này thì nhếch mép khinh bỉ nói:
- Băng long của ngươi tuy cải biên từ Thanh Long huyết mạch nhưng lại bị giáng cấp thành giao long, không phải chân chính Băng Long nên tất nhiên là không hiếm, thích thì khi đến Long Trì ngươi sẽ thấy một đám lúc nhúc. Còn chân long thực sự mang theo nguyên tố thì rất rất hiếm, trong một triệu đứa trẻ của Thanh Long ta sinh ra thì chỉ có một đứa manh theo hỏa chủng và trở thành Viên Long. Tỉ lệ sinh ra Thủy Long thấp hơn Viêm Long một vạn lần, và tỉ lệ sinh ra Băng Long quả thực là khó nói, từ thời thái cổ tới nay mới chỉ có ba trường hợp được ghi nhận mà thôi!
- Ra vậy!
Trần Cảnh nghe Kiến Long giải thích thì liền ồ lên vui vẻ, đây là những kiến thức mà trong sách sử bình thường không nghi chép lại. Xem ra cuốn vạn tộc toàn thư, chương Long Nhân lại dài ra thêm một chút rồi!
Kiến Long nhìn vẻ mặt ngây ngô của Trần Cảnh thì chán nghét, hắn thở phì phì hai cái rồi lại ngồi yên như tượng nhìn chằm chằm Trần Cảnh. Trần Cảnh bị nhìn như vậy thì cũng khá khó chịu, vậy là anh quyết định ngồi thiền. Tuy tu vi đã bị phế nhưng Linh Thai và nguyên thần chưa bị tổn hại nên vẫn điều động được. Điều này khiến Trần Cảnh vẫn có thể sử dụng một vài ám kỹ liên quan đến hồn thức hoặc tâm trí, coi như một lá bùa bảo mệnh cuối cùng.
Ở trong không gian Linh Thai, Trần Cảnh thấy nửa kia đang cưỡi trên phi kiếm nọ mà bay lượn lung tung. Trần Cảnh liền gọi hắn lại và nói:
- Ngươi lại bày trò gì nữa vậy?
- Ngươi không biết sao? Ngươi là ta cơ mà!
Nửa kia nghe vậy thì hỏi vặn lại. Trần Cảnh nghe vậy thì tối sầm mặt lại nói:
- Tất nhiên là ta biết ngươi đang làm gì, chúng ta cùng chia sẻ một đại não cơ mà tuy vậy chúng ta nếu không phải trạng thái dung hợp thì suy nghĩ sẽ khác nhau nên tuy biết nhưng lại không hiểu. Ngươi đừng bày trò nữa không ta đấm ngươi bây giờ!
Nửa kia nghe vậy thì liền túm lấy cổ Trần Cảnh mà đấm túi bụi. Vừa đấm hắn vừa nói:
- Câu này để ta nói mới đúng chứ! Ta là ác nên chỉ có ta đấm ngươi chứ ngươi không thể đấm ta được đâu, loạn bối phận. Cả tháng nay ta phải căng mình chèo chống cái cơ thể rách này không bị bạo phát bởi lượng nguyên khí khổng lồ kia. Giờ ngươi không có đối tượng song tu nên chỉ còn cách khiến lượng linh khí ngươi thu vào sau khi chuyển thành nguyên khí, rồi từ đó hóa lôi vân thần thức. Từ hôm đó tới nay chỗ không gian này đã liên tục mở rộng không ngừng và sắp đạt đến ngưỡng sụp đổ rồi. Nếu không làm gì mau thì linh hồn, nguyên thần của ngươi sẽ vì quá mạnh mà nghiền nát cái thùng chứa rách này đấy!
Trần Cảnh nghe vậy cũng hơi hoảng anh liền nói:
- Vậy giờ không thể tích tụ lại thành linh dịch rồi đào thải ra ngoài giống như mồ hôi được nữa sao?
Nửa kia nghe vậy thì bực mình, hắn lại càng đấm Trần Cảnh mạnh hơn.
- Ngươi nói hay nhỉ, ngươi giờ chẳng còn tí tu vi gì thì làm sao mà điều động nguyên khí để tích tụ cùng đào thải? Giờ chỉ còn cách song tu mà thôi, ta sẽ dồn toàn bộ lực lượng lượng của linh thai để tập trung số nguyên khí dư thừa lại hai hòn bi. Khi giao hợp, cơ thể theo bản năng sẽ giải phóng nó ra, chỉ có cách này mới không cần dùng tới tu vi mà thôi.
Trần Cảnh thấy hắn chuẩn bị động thủ thì vội hét lên:
- Dừng lại! Bây giờ chúng ta đang ở giữa trời thì làm gì có ai mà song với chả tu? Muốn ta bị nín c·hết hay sao!
Nửa kia ngh vậy thì liền cười tà:
- Hì hì! Không phải chín con rắn trắng đang kéo xe kia là nữ tử đó sao! Ngươi cũng từng chơi đám Miêu Nhị ở dạng hóa hình rồi mà, có làm sao đâu. Chín con rắn ấy tuy vẫn chưa thể hóa thành dạng bán Nhân nhưng vẫn có đủ hai lỗ, chỉ cần vậy là đủ! Dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn nên là ngươi giờ giao cơ thể cho ta đi…
Kiến Long đang ngồi đó thì bỗng thấy khí tức của Trần Cảnh bắt đầu hỗn loạn thì giật mình. Hắn nghe thấy Trần Cảnh gằn giọng từng chữ một:
- Đừng kháng cự nữa, dù sao trước kia ta cũng từng làm qua mấy lần rồi! Cứ yên tâm mà tận hưởng đi!
Dứt lời, Trần Cảnh hai mắt chuyển qua màu hổ phách. Anh toan đứng dậy tụt quần thì ngay lúc này tay trái của Trần Cảnh đã bất thình lình nắm lấy tay phải. Trần Cảnh lại lầm rầm, hai mắt lại về màu đen như cũ:
- Vớ vẩn, bọn chúng vẫn còn là trẻ con, mới được sinh ra ngày hôm qua chứ mấy. Đợi sau này chúng lớn, nếu chúng tự nguyện thì ngươi chén thế nào cũng được nhưng giờ thì tuyệt đối không được. Dồn hết nguyên khí vào máu cho ta, ta tự có cách!
Sau một lúc, nửa kia cũng đành từ bỏ. Hắn biết Trần Cảnh đang nghĩ gì, đó cũng là cách mà hắn nghĩ ngay từ đầu. Chỉ là cả tháng không đi leo núi khiến hắn khó chịu mà thôi, hắn ngay khi biết mấy con băng long kia là con cái, sau này sẽ trở thành tuyệt sắc mỹ nữ thì liền nổi máu, muốn đẩy đẩy mà thôi.
Trần Cảnh sau khi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể thì thở hồng hộc. Anh nhìn Kiến Long ái ngại một chút rồi nói:
- Dừng xe! Băng Nhất tới Băng Cửu, vào đây cho ta!
Ngay lập tức xe kéo đang lao đi vun v·út bỗng dừng lại đột ngột, khiến Trần Cảnh và Kiến Long đều bị xô về phía trước. Sau khi chín con băng long vào trong, Trần Cảnh liền cởi áo, để lộ phần trên. Anh lấy ra Thiên Ti dùng nó làm kim châm, bắt đầu châm cứu.
- Phù! Huyền môn khai, thiên linh khai, thi cẩu khai, khí hải khai…
Lần lượt các huyệt đạo bị phong bế thông qua Thiên Ti đã cưỡng ép mở ra! Nguyên khí từ trong Linh Thai tuôn ra như thác đổ, và theo các huyệt đạo kia chảy đến cánh tay.
Hai cánh tay của Trần Cảnh bỗng nhiên căng phồng lên, có dấu hiệu nứt toác. Trần Cảnh thấy vậy thì hét lên:
- Mau, các ngươi mau cắn vào tay ta, rút sạch số máu chứa nguyên khí này rồi truyền khí băng hàn vào! Nhanh lên!
Chín con băng long kia thấy tình hình nguy cấp cũng không nói nhiều, lao vào cắn lấy Trần Cảnh mà hút lấy hút để. Sau một lúc thì tay Trần Cảnh cũng trở về bình thường. Khí hàn băng cũng được truyền vào kinh mạch làm dịu đi đau đớn và có tác dụng ôn dưỡng, bảo vệ chúng.
- Được rồi, các ngươi nhả ra đi, ta không sao rồi.
Mấy con băng long nghe vậy thì liền há miệng lớn, nhả tay Trần Cảnh ra. Kiến Long cũng vội chạy lại dùng năng lực của mình phục hồi v·ết t·hương cho anh.
Trần Cảnh thở ra một hơi, anh mặc áo vào rồi uống một viên Tạo Huyết đan và nói:
- Chỗ nguyên khí này ta đã tích tụ hơn một tháng, các ngươi cứ ở trong này từ từ luyện hóa đi! Xem như quà thôi nôi cho các ngươi vậy. Ăn nhiều, mau lớn sau này tới lượt ta sẽ “Ăn” Các ngươi!
Đám băng long kia cũng chẳng hiểu gì, vác cái bụng căng tròn của mình lết từng bước tới một góc rồi cuộn tròn lại mà tiêu hóa. Trần Cảnh dù sao cũng đã dạy chúng một ít kiến thức cơ bản của Hoang Thần quyết nên việc tiêu hóa một quả bom như này cũng không làm khó được chúng.
Sau khi kiểm tra một lượt, Trần Cảnh liền thò đầu ra ngoài xem xét tình hình. Nơi anh đang dừng chân có vẻ là một cái hồ lớn. Trần Cảnh cho xe từ từ hạ xuống bờ hồ rồi đi ra ngoài chuẩn bị bếp lò. Dù sao thì giờ trời cũng bắt đầu tối rồi.