Chương 111: Tiến tới Long Trì quốc
Sự kiện tiên đế hốt phân này cuối cùng cũng quan đi, chẳng ai biết là đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nhìn sự sợ hãi mà Trần Cảnh biểu hiện ra thì chắc chắn đây không phải là chuyện nhỏ.
- Mười tộc đứng đầu sắp phải thay đổi vị trí rồi!
Kiến Long nhìn về hướng tàn ảnh Nguyệt Hoa để lại mà than thở! Trần Cảnh thấy vậy thì cũng cười khổ nói:
- Mười tộc có thể đứng đầu là vì họ nắm bắt được trong tay mười loại đại đạo mạnh nhất thế gian. Ví như Thanh Long là sinh tử đại đạo, Phượng Hoàng là luân hồi đại đạo, Cửu Vĩ là thời không đại đạo… Tuy nói tạo hóa cũng thuộc đại đạo nhưng nó chỉ mang tính chất phụ trợ, chứ bản thân của nó lại không hề mạnh như ngươi nghĩ. Ví dụ thế này, nếu Nguyệt Hoa kết hợp thành công tạo hóa đại đạo và thời không đại đạo, nàng ta có thể tự tạo ra một vùng tiểu thế giới cho riêng mình, vạn vật ở đó nàng tùy ý sáng tạo cùng hủy diệt mà thôi, cũng không quá khủng bố!
- Vậy mà không khủng bố thế gì mới là khủng bố?
Kiến Long nghe Trần Cảnh nói như vậy thì tức hộc máu, không kìm được mà quát lên. Trần Cảnh giơ tay bắt lại mấy con băng long kia rồi nói:
- Nếu nàng thành công dung hợp, nàng sẽ là tạo vật chủ đầu tiên của Chân Linh thế giới. Cảnh giới sau Đạo Thần cuối cùng cũng thấy nấc thang đầu tiên. Kinh Thước ghi lại cho ta, từ giờ cửu cảnh hiện tại sẽ gọi là hạ cửu cảnh, phía trên nó chính là thượng cửu cảnh. Cảnh giới thứ mười tên là Tạo Vật Chủ! Sáng tạo thế giới, sáng tạo luật lệ, sáng tạo sinh mệnh... Vậy nên những người đã đến bình cảnh như lâu chủ phải thấy thú vị hơn là sợ hãi mới đúng chứ!
Kiến Long Nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Hay cho cái tên Tạo Vật Chủ, nghe rất kích thích nha. Vậy tám cảnh còn lại theo thánh tử đoán sẽ là gì?
Trần Cảnh hừ lạnh một cái rồi nói:
- Không biết!
- Cũng phải…
Kiến Long bỏ lửng câu nói rồi rơi vào trầm tư, Trần Cảnh thấy vậy thì mặc kệ hắn, anh mang theo đám băng long này ra sân trước và để chúng ở đó rồi ra lệnh:
- Biến lớn hết cỡ lên xem nào!
“Rắc, rắc, rắc…” Tiếng gạch đá vỡ nát vang lên khắp sân. Chín con rắn trắng bây giờ đã hóa thành chín con bạch long uy nghiêm. Thân của chúng dài gần hai mươi mét đường kính chắc cũng phải hơn một mét. Trên đầu chúng mọc lên hai cặp sừng rồng trong suốt hệt như thủy tinh, khi bị ánh sáng chiếu vào liền hiện lên một màu xanh lam đậm, hệt như những nhũ băng ngàn năm dưới ánh mặt trời vậy.
Trần Cảnh thấy vậy thì vui lắm. Anh ngoắc ngoắc tay bảo con đầu đàn cúi đầu xuống rồi banh miệng nó ra.
- Tốt, không có việc gì cả. Ồ, răng nhọn và cong vào trong, hàm trên có hai răng nanh dài có thể gập lại như rắn. Dù sao giờ các ngươi cũng là giao long nên vẫn tồn tại một số đặc điểm của rắn cũng không có gì lạ, hơn nữa đây có thể là một lợi thế. Giờ thì biến nhỏ lại!
Ngay lập tức đám băng long này liền thu nhỏ lại cỡ ngón tay rồi bay lượn xung quanh Trần Cảnh. Trần Cảnh nghĩ nghĩ một hồi liền bước tới bàn trà, lấy một chén trà rồi nói:
- Cắn vào thành chén, chú ý khống chế lực không làm chén vỡ, ta muốn xem các ngươi có nọc độc giống rắn không!
Ngay lập tức cả chín con bâu lại quanh cái chén trà của Trần Cảnh, một dòng dịch lỏng màu xanh lam từ trong những cặp ranh nanh ấy rỉ ra, men theo thành chén và chảy xuống.
Sau khi lấy được một chén dịch này, Trần Cảnh hút một giọt rồi thả xuống cái vũng nước trước sân. Ngay lập tức cái vũng nước này bị đóng băng, cây cỏ xung quanh cũng không thoát khỏi số phận. Sau đó bọn chúng dần dần vụn vỡ và tan ra thành một bãi nhầy nhụa có mùi khó chịu.
- Là kịch độc trong kịch độc, lại mang theo khí tức cực hàn. Người nào bị cắn phải chắc chắn phải c·hết, chỉ có đạt tới đẳng cấp như mấy lão quái vật kia mới có thể chống lại được. Hàng rất tốt nha!
Trần Cảnh cảm thán một hồi rồi cầm cái chén dịch xanh biếc ấy trên tay rồi uống cạn. Chín con rồng thấy vậy thì vội bay tới quấn lấy Trần Cảnh thật chặt để ép anh nôn ra. Trần Cảnh bị chín con rồng trói lại như cái bánh tét thì vội hét lên:
- Buông ta ra, các ngươi chưa đủ trình để độc c·hết ta đâu! Buông ra!
Bọn băng long nghe thấy giọng Trần Cảnh còn sung sức lắm thì liền nghi hoặc mà từ từ buông anh ra. Lúc này Kiến Long và mọi người nghe thấy Trần Cảnh gắt lên thì cũng chạy tới. Kiến Long chứng kiến cái chén chứa chất kịch độc kia vỡ nát dưới đất, khóe miệng của Trần Cảnh còn vương lại vài giọt dịch độc, lấp lánh như những giọt thủy tinh màu xanh lam thì cũng hoảng hồn.
Chỉ có bọn Trần Thừa là chẳng có phản ứng gì vì tên suy thận đang lăn lộn với mấy con rắn trắng đằng kia mang họ Trần. Trong cơ thể tên này có một nửa huyết mạch Phạm gia, trực hệ của Phục Hy. Tuy nói Phạm gia chỉ là một phân nhánh nhỏ, còn chẳng tính là dòng chính nhưng độc trận, cổ trận, kiếm trận của Phạm gia là độc nhất. Ba ngàn năm trước nhất chiến Táng Thần Sơn đã vang danh thiên hạ và cái người đang bị mấy con băng long trói ở kia chính là một con quái vật đã đọc qua và chỉnh lý lại toàn bộ các bí tịch ấy.
Một nửa còn lại của hắn đến từ Lý gia, trực hệ Thần Nông. Người mang dòng máu này cực kỳ n·hạy c·ảm với đan dược, sinh ra đã mang trong mình khả năng thẩm định dược liệu nhạy bén. Có thể nói đây là thiên phú trời sinh nên đời đời Lý gia đều theo nghề y, bốc thuốc, luyện đan. Nên là mọi người cũng chả quan tâm lắm về hành động này của Trần Cảnh, anh dám uống vậy có nghĩa là nó đủ an toàn. Ngoài ra còn có một con quái vật từ thời Hoang Thần được cấy vào kia nữa nên người có thể độc c·hết Trần Cảnh còn chưa sinh ra đâu.
Trần Thừa thấy Kiến Long có vẻ như một con kiến đang bò trên chảo nóng thì vỗ vỗ vai hắn mà nói:
- Xem ngươi kìa, cường giả Đạo Thần sao tầm mắt lại kém như vậy. Hắn không sao đâu, nếu nói trong cái thiên hạ này ai có thể luyện được đan, trận song toàn thì chỉ có hắn. Ngươi thấy hắn yếu, vụng về như vậy là do hắn lười luyện tập, lười làm việc thôi. Trên đời này có lẽ chỉ có mấy con cáo kia mới có thể ép hắn làm việc đàng hoàng được!
Lý Linh đứng bên nghe thấy Trần Thừa nói như vậy thì liền tiếp lời:
- Phải đấy, ngươi mời công tử nhà chúng ta qua đó dạy học thì nên biết điều một chút. Công tử rất coi trong việc dạy học, nên một khi dạy sẽ rất khắc nghiệt và nghiêm túc. Thứ công tử dạy thì các ngươi chỉ nên nghe, thứ công tử không muốn dạy thì tuyệt đối không được ép. Nếu làm công tử giận, hậu quả khó nói!
Kiến Long nghe hai người nói vậy thì tối sầm mặt lại quát:
- Oắt con! Các ngươi dám dạy đời ta?
Trần Thừa lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng mà nói:
- Ta mới sống được hơn chục năm chứ mấy, dạy một lão ngoan đồng như ngươi là không thê nào. Đây là chúng ta tốt bụng dặn dò cho ngươi biết trước để mà tránh dẫm phải đuôi của hắn. Hắn không thể g·iết c·hết ngươi nhưng khiến ngươi đau khổ thì có rất nhiều cách, nhìn lão thánh nhân bên Hiên Viên sơn mà làm ngương, chắc giờ lão vẫn còn đang ôm nhà xí đấy!
Kiến Long nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng:
- Chưa biết ai mới là người chịu đau khổ đâu!
- Haizz! Ta nói rồi, ngươi không nghe thì thôi.
Trần Thừa cũng chỉ biết lắc đầu cảm thám mà rời đi, con rồng thối này quá khó nói chuyện, sau này bị tên vô sỉ kia cho uống giấm chua thì đừng có mà khóc.
Sau một hồi lăn lộn, Trần Cảnh cũng kéo được chín con băng long ra khỏi người mình. Anh lấy tay gõ vão đầu từng con một mà nói:
- Ta đã nói là không sao rồi cơ mà, các ngươi lì thật đấy. Nọc rắn nếu không bơm vào máu và chỉ uống vào thì chả sao đâu, nó cũng là protein thôi, vào dạ dày là tan ra hết.
Chín con băng long nghe thấy vậy thì vui vẻ bay lượn xung quanh Trần Cảnh miệng liên tục phát ra âm thanh:
- Mã a, mã a…
- Ma ma? Xem ra các ngươi còn chưa nói được nhỉ. Vậy thì ta sẽ dạy các ngươi Chân Linh ngôn trước. Mà các ngươi cũng chưa có tên nên ngươi, con đầu đàn! Ngươi là Băng Nhất, ngươi Băng nhị, ngươi Băng Tam…
Trần Cảnh vừa gõ đầu vừa đặt tên cho từng con một. Trần Thừa thấy vậy thì không chịu được nữa mà nói:
- Này! Sao ngươi cứ thích đặt tên theo số thứ tự như vậy chứ? Bọn chúng sau này tu luyện sẽ biến thành tuyệt thế mỹ nữ đấy! Tên nghe quê mùa không chịu được!
Trần Cảnh không hiểu liền quay lại nói:
- Thì nhiều quá thì đặt theo số thứ tự cho dễ nhớ chứ sao! Bọn Miêu Nhị cũng đều là tuyệt sắc mỹ nữ đấy thôi, có ai phàn nàn gì đâu. Nếu nói quê mùa thì cái tên “Trần Thừa” của ngươi mới là thứ lỗi thời á!
- Á à, lâu rồi lão tử chưa đấm ngươi ngươi lại khó chịu rồi phải không?
Trần Thừa hét lên rồi lao vào Trần Cảnh như một con trâu nước. Trần Cảnh cũng không vừa, anh cũng xắn tay áo lên và quát:
- Ngươi mà lão tử cái mốc khô gì, là lão ô quy thì có! Nay ta thay Lý Linh chỉnh đốn lại nhân phẩm của ngươi một lần.
Thế là cả hai người lao vào nhau ẩ·u đ·ả hệt như những đứa trẻ lên ba. Chả ai vận khí hay dùng chiêu thức gì, chỉ đơn giản là người này ra sức đấm vào mặt người kia có vậy thôi.
Sau một lúc thì cả hai mặt đều bê bết máu, thâm tím lung tung.
- Ha ha ha!
- Ha ha ha!
Trần Cảnh bỗng dừng tay, anh nhổ một ngụm máu rồi nằm kềnh ra sân cười lên sảng khoái, Trần Thừa cũng vậy. Sau khi cười chán chê, Trần Cảnh đứng dậy đưa tay kéo lấy Trần Thừa rồi cả hai vung tay đấm vào mặt ngau một cái thật mạnh.
Trần Cảnh sau đó quay lưng bước đi, anh nói vọng lại:
- Năm năm sau dẫn quân san bằng Hiên Viên sơn!
Trần Thừa cũng không cản mà đứng yên ở đó, lấy ra táng Thần Kiếm cắm xuống dưới đất và đáp lại:
- Nhất định như vậy, cố gắng sống sót trở về. Chúng ta sẽ đợi ngươi, vẫn mãi đợi ngươi dù cho có ngàn năm, vạn năm qua đi. Ngày ngươi trở về chúng ta sẽ cùng nhau san bằng Hiên Viên sơn, dựng lên Việt tộc!
Cuối cùng bóng hình của Trần Cảnh cũng khuất sau cánh cửa lớn của Thần Nông các, để lại một không gian cô quạnh, yên tĩnh trong lòng tất cả mọi người ở đây.