Chương 110: Khởi hành 5
Sau khi thấy nhiệt độ có vẻ bắt đầu khá nóng, Trần Cảnh liền leo ra khỏi cái đỉnh này và mặc lại quần áo, Linh dịch sau khi ra khỏi đỉnh thì liền bốc hơi nhanh chóng, trả lại một thân Trần Cảnh khô ráo và sạch sẽ.
- Lâu rồi không tắm kiểu này, thống khoái!
“ Hừ, phá gia chi tử!”
Kiến Long thầm chửi Trần Cảnh một cái, Linh dịch là thứ gì chứ, là tiền, là tiền cả đấy. Một giọt thôi cũng đã tốn sáu ngàn Chân Linh xu rồi chứ ít gì! Trên đời này người dám dùng nó để tắm thì quả thật chỉ có Trần Cảnh, đến bệ hạ của hắn còn chẳng dám chơi sang như vậy.
Thực ra thì Trần Cảnh cũng không phải là chơi sang, chỉ qua là anh đang tiếc tiền mà thôi. Khởi trận khai lò, mỗi giờ tốn một trăm vạn cực phẩm linh thạch. Mấy người kia tuy là nhân công miễn phí đến từ Đào Đô nhưng để bọn họ ra tay như này thì cũng cần trà bánh các thứ, tốn không ít.
Trần Cảnh nói dùng mấy trăm người nấu canh vốn là bốc phét để cho oai thôi chứ thực chất mới chỉ khai lò thử nghiệm có một lần với quy mô rất nhỏ và chả có ai c·hết cả, có chăng là để nấu thử mấy cái xác được hiến tặng mà thôi. Cuối cùng thì chỗ nước dùng ấy cũng bị Tiểu Cửu uống cạn, chả chừa cho ai tí gì. Lần đó xem như lỗ nặng.
Chính vì tiêu tốn nhiều tiền như vậy nên Trần Cảnh quyết định chơi lớn một lần đó là tắm trong một cái đỉnh đầy mùi tiền, có gì sau này đỡ phải tiếc nuối.
Sau khi Trần Cảnh chỉnh đốn xong xuôi thì liền móc từ trong nhẫn trữ vật là viên long châu lần trước Kiến Long tạ lỗi và ném vào, rồi đến một bông hoa sen có hai đài hoa dính vào với nhau, một bên cánh hoa giống như được chạm trổ từ băng còn một bên như dải lụa màu vàng rồi cũng ném vào.
Sau đó là một đống tinh thể nhìn giống pha lê nhưng lại toát ra khói lạnh, Trần Cảnh cầm từng viên vuốt ve một hồi ra chiều tiếc nuối rồi cũng vất vào.
“Long châu vạn năm, Tuyết Nguyệt song liên cùng rất nhiều băng tinh cực phẩm! Tên này vừa vứt một nửa ngân khố của Trấn Yêu thành vào nồi đấy, hắn định làm gì vậy?”
Kiến Long thấy mấy thứ Trần Cảnh ném vào thì rất ngạc nhiên, còn Trần Cảnh thì mặc kệ hắn, anh vừa khóc như mưa vừa vất từng khối băng tinh vào trong đỉnh.
Rất nhanh, Linh dịch trong đỉnh đã bị đóng băng mặc cho phía dưới lửa vẫn đang cháy rất mạnh. Trần Cảnh thấy vậy thì ngừng ném băng tinh lại và thu hồi đống còn dư. Sau đó anh hô:
- Đóng lò, tăng lửa! Băng hỏa kiếp khởi, bắt đầu chi trình phân rã!
Ngay lập tức, cái mái nhà trên kia liền tách ra mà hạ xuống trạo thành nắp của cái đỉnh này, cứ như vậy Trần Cảnh luộc chín con rồng những mười ngày mười đêm. Vào ngày thứ mười một, Trần Cảnh bắt đầu thấy ngọn lam hỏa kia yếu dần, hàn khí từ trong đan đỉnh kia lan ra tứ phía thì biết thời cơ đến rồi.
Trần Cảnh bước tới gõ gõ mấy cái vào thành đỉnh và lắng nghe âm thanh u u bên trong. Sau một lúc anh hét lớn:
- Khởi trận, kiến xác hồi hồn!
- Rõ!
Đám người áo choàng nghe vậy thì liền đứng dậy hô lớn, sau đó bỏ đi đâu mất. Ngay lúc này từ trên trời mây den từ đâu kéo đến, vẫn vũ và xoay tròn quanh tòa tháp.
- Lôi kiếp đến rồi, các ngươi chỉ cần vượt qua bước này là được. Từ xà muốn hóa giao long phải độ qua tám mươi mốt đạo lôi kiếp. Nay ta phá đi nhục thân Thanh Long rách nát của các ngươi đúc lại nhục nhân mới chính là tương tự việc hóa long kia. Vậy nên là các ngươi phải cố lên.
Trần Cảnh thì thầm vào thành cái đỉnh rồi cũng chạy mất. Chỉ có kiến Long ỷ mình là Đạo Thần nên cứ đứng đó mà đợi thôi. Trần Cảnh đứng ở nơi xa thấy vậy thì liền cười tà. Anh quay đầu nói với đám người kia:
- Lôi kiếp không phân biệt được Kiến Long và mấy con ấu long kia vì trận pháp của tòa tháp này, vậy nên nó đánh tất. Kiến Long sẽ trở thành cái cột thu lôi để tăng thêm cơ hội sống cho đám ấu long ấy.
“Đoàng, đoàng, đoàng…” Từng tiếng sấm vang lên thật dữ dội, từ xa Trần Cảnh có thể thất được những luồng lôi điện khủng bố không ngừng lao xuống từ trên thiên khung.
Cuối cùng, thiên kiếp cũng qua đi, Trần Cảnh lúc này mới dám mò tới. Anh đau lòng nhìn tòa tháp này, nó đã bị lôi kiếp phá hỏng toàn bộ. Bỗng anh thấy Kiến Long vẫn nguyên vẹn như cũ quan sát cái đỉnh còn cái đỉnh kia thì rách nát không chịu nổi.
- Tên này đúng là quái vật mà! Sao lôi kiếp không đánh bay ngươi đi cho rồi.
Trần Cảnh mắng một tiếng thật to, Kiến Long nghe thấy thế thì mỉm cười ôn hòa mà nói:
- Ta biết thánh tử muốn lợi dụng ta bảo vệ chó đám phản nghịch kia. Vậy nên ta đã chuyển toàn bộ uy năng của lôi kiếp lên tòa tháp này giúp cho thánh tử, đây là chuyện nhỏ, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
Trần Cảnh nghe vậy thì tối sầm mặt lại, anh định đào hố chôn người ta ai ngờ người lọt hố lại là mình. Trần Cảnh thở dài, anh còn định nếu thành công thì sẽ đúc lại nhục thân của mình. Có vẻ như Kiến Long đoán được điều này nên đã phá luôn tòa tháp và cái đỉnh để tạo lợi thế đàm phán vì hắn biết thứ này là độc nhất, không thể xây lại cái thứ hai với tiềm lực hiện nay của Thần Nông các. Ván cờ tiên gia này Trần Cảnh thua toàn tập, đến quần nhỏ cũng bị Kiến Long lấy mất rồi.
Trần Cảnh thở dài, anh bước tới chỗ cái đỉnh và vỗ vỗ nhẹ, nắp đỉnh bật ra, ngay lập tức có chín con rắn to màu trắng dài năm sáu mét lao ra quấn chặt lấy Trần Cảnh như một cái đòn bánh tét!
- Thả ta ra, đừng xiết nữa, gãy xương mất!
Lũ rắn này thấy Trần Cảnh mắng thì liền buông anh ra, sau đó hóa nhỏ lại bằng ngón cái và bay lượn xung quanh Trần Cảnh. Kiến Long thấy vậy thì tấm tắc khen:
- Xảo đoạt thiên công, Trần thánh tử quả thật là danh bất hư truyền. Chín con ấu long tàn phế nay đã lột xác thành chín con băng long năm móng tuyệt đẹp. Tuy đã đánh mất dòng máu Thanh Long nhất tộc cao quý để trở thành giao long nhưng đổi lại tiềm năng sau này phát triển rất lớn.
Trần Cảnh nghe Kiến Long khen mình thì xì một cái thật dài và nói:
- Nếu không phải vì giữ mạng cho ta thì còn lâu ta mới làm cái trò nghịch thiên cải mệnh này. Sau này nếu độ kiếp, thiên đạo chắc chắn sẽ thiến ta vì việc làm hôm nay. Tuy vậy thiên đạo cũng nên cảm ơn ta khi ta tạo thêm cho nó một đạo mới đó là tạo hóa đại đạo.
“ Bốp, bốp, bốp!” Một tràng vỗ tay từ trên thiên không vọng tới, người đến là Nguyệt Hoa, nàng uy nghiêm bước bến trước mặt Trần Cảnh mà nói:
- Khá khen cho hai chữ tạo hóa, vì hai chữ này mà đêm qua ta phải đi hốt phân cho ngươi. Nay không cần đợi thiên đạo thiến ngươi, ta sẽ tự tay làm việc đó ngay bây giờ.
Nói dứt lời Nguyệt Hoa toan lao tới bóp nát quả cam thì Trần Cảnh đã vội lấy cắt đi phần thần thức chứa tạo hóa đạo kia mà dâng lên. Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh ra tay dứt khoát như vậy thì mỉm cười nói:
- Rất thông minh, không hổ là thánh tử tạo nhiều kỳ tích nhất Đào Đô, rất dễ nói chuyện. Việc ra tay cắt đi thần thức này chính là từ bỏ luôn loại đại đạo mới này, vậy thì ta đại diện Đào Đô mà miễn cưỡng nhận lấy tấm lòng của thánh tử vậy.
Nói rồi Nguyệt Hoa bước tới thu hồi mảnh thần thức kia trước sự tiếc nuối của Kiến Long. Sau đó Nguyệt Hoa nghé sát vào tai Trần Cảnh mà nói:
- Để thưởng cho chiến tích này, ta sẽ bảo Tiểu Cửu sủng hạnh ngươi một đêm. Tuy vậy việc ngươi bắt ta phải đi một phân suốt mấy trăm dặm vẫn nên bị trừng phạt. Ngươi vừa có công vừa có tội nên ta sẽ chỉ nghiền nát một bên thôi!
Dứt lời, Nguyệt Hoa vung trảo, dùng móng tay sắc như dao găm cắt lấy một viên bi của Trần Cảnh và bỏ vào miệng nuốt cái ực. Mọi việc diễn ra rất nhanh lúc Trần Cảnh nhận ra thì đã bị cắt mất rồi. Đũng quần anh máu chảy đầm đìa, cú sốc này thực sự quá lớn nên Trần Cảnh liền ngất đi.
Khi anh mở mắt ra lần nữa thì Nguyệt Hoa vẫn đứng đó vẫn bộ dạng đó, vẫn câu nói đó nhưng khác ở chỗ lần này bộ ấm chén của anh đi cả bộ. Biết bản thân lại rơi vào cái “Thực tại” c·hết tiệt kia rồi nên Trần Cảnh đành tuyệt vọng chấp nhận số phận của mình. Dù anh ra giá bồi thường, dù anh có t·ấn c·ông trước hay làm gì đi nữa thì kết quả cuối cùng là bộ ấm chén của anh bị nàng ta xắt thành từng lát mỏng và nuốt vào bụng.
Sau vài chục lần t·ra t·ấn Trần Cảnh thì Nguyệt Hoa cảm thấy tron lòng khá hơn và bỏ đi mất, để lại Trần Cảnh đang không ngừng run rẩy, anh đã tè luôn trong quần vì quá sợ hãi và đau đớn từ lúc nào chẳng hay. Thật may cho anh là lần này bộ ấm chén vẫn còn nguyên vẹn.