Chương 109: Khởi hành 4
Sau khi Trần Cảnh cùng mọi người sơ cứu hoàn tất cho chín con ấu long tội nghiệp kia thì Kiến Long liền lên tiếng:
- Xe đã sửa xong, đám phản tặc ấu long này cũng đã giữ được mạng. Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều nữa, bệ hạ không thích chờ đợi lâu!
Trần Cảnh Ngh vậy thì không hề quay đầu nhìn lại, anh tiếp tục dùng Thiên Ti kiểm tra thân thể đám ấu long này xem còn tai họa ngầm nào không. Vừa làm anh vừa nói:
- Hắn không thích chờ đợi nhưng ta lại rất thích bắt người khác phải chờ đợi! Với lại hắn là bệ hạ của các ngươi chứ không phải bệ hạ của ta. Bệ hạ của ta chỉ có Tiểu Cửu hoàng đế mà thôi. Hơn nữa mệnh lệnh chỉ nói là ta phải đến, phải dùng cái xe rách này nhưng lại không đề cập thời gian nên cứ từ từ đi.
- Ngươi…
Kiến Long nghe Trần Cảnh trả treo như vậy thì biểu hiện vẻ bực tức, hắn chỉ nói một chữ như thế rồi dừng lại. Trần Cảnh cũng không để ý tới hắn mà tiếp tục công việc của mình. Cho tới chiều, khi ánh hoàng hôn cuối cùng đã vụt tắt thì Trần Cảnh mới kết thúc công việc, anh bước tới vỗ vỗ vào đầu con đầu đàn mà nói:
- Thu nhỏ lại được không?
Nghe Trần Cảnh nói vậy, chín con ấu long này lập tức lắc người và từ từ nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi bằng kích cỡ của một con rắn nhỏ thì dừng lại. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì người khác cứ tưởng đây là con rắn lục của đại cầu chứ chẳng phải giống loài Thanh Long cao quý kia.
Trần Cảnh giơ tay túm lấy từng con mà bỏ chung vào một cái bao, sau đó anh vác cái bao trên lưng mà đi vào bên trong Thần Nông các. Kiến Long liền đi theo nhưng bị Trần Thừa ngăn lại. Trần Cảnh đang đi bỗng dừng lại và nói:
- Để lâu chủ vào, ta có thứ muốn cho hắn thấy! Tập hợp tất cả trưởng lão tới Mật Hợp tháp, ta sẽ thử thứ đó thêm lần nữa.
Trần Thừa nghe vậy thì nhíu mày nhưng hắn cũng đứng tránh ra một bên để Kiến Long bước vào. Vậy là Kiến Long cứ thế theo sát bóng lưng của Trần Cảnh, cả hai người cứ thế đi mãi cho đến khi gặp phải một tòa tháp có màu vàng chanh thì dừng lại.
Cánh cửa đá to bản từ từ mở ra, Kiến Long ngay lập tức ngửi được một mùi đan dược rất tạp và rất nồng. Ở giữa sảnh chính có một cái đan đỉnh khổng lồ, đường kính tầm mười mét, cao tầm sáu mét. Được đúc hoàn toàn bằng Huyền Kim đen bóng và được đặt yên vị trên một trận pháp khổng lồ.
Kiến Long bước vào bên trong nhìn ngắm một hồi, thì giật mình cái thót, cả tòa tháp này có mười hai tầng nhưng lại không có trần để phân tách các tầng với nhau. Nó giống như là một cái ống lớn hình bát giác đân thẳng lên trời. Phía trên vách tường và vô số trận pháp, trận văn đi chuyển liên tục, biến ảo không ngừng.
- Tòa tháp này là một lò luyện đan!
Kiến Long quá kinh ngạc mà thốt lên thành tiếng. Bỗng có một đám người từ trong các góc tối lần lượt bước ra, họ đều mặc áo choàng ẩn khí và đeo mặt nạ hồ ly, nhìn rất bí ẩn.
Trần Cảnh bước vào chính giữa sảnh, những người mặc áo choàng này lập tức quỳ một chân xuống mà đồng thanh hô lớn:
- Cung nghinh thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn! Thánh tử vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trần Cảnh phất tay nói:
- Thôi, bớt làm màu! Bỏ chữ vạn tuế đi, phàm nhân như ta không sâu lâu đến vậy đâu. Giờ bắt tay vào công việc luôn đi, nay có mẫu vật là chín con Thanh Long. Từ xưa, Thanh Long nổi tiếng với sức sống mạnh mẽ, là tộc duy nhất có thể năm bắt sinh và tử nên ta nghĩ lần thứ hai trăm mười bảy bày chắc có hy vọng! Khai lò ở mức lớn nhất cho ta!
- Rõ! Nhật Nguyệt đan lô khởi!
Mọi người đồng thanh hô lớn, ngay lập tức tất cả phù văn liền xoay chuyển, linh khí thiên địa xung quanh mười dặm bị hấp thụ sạch sẽ chỉ trong không phẩy một giây và mất khoảng bốn giây sau đó để linh khí ở bên ngoài có thể lấp đầy chỗ trống này và bình thường trở lại.
Người thường hay mấy tu sĩ cấp thấp sẽ không thể nào phát hiện ra dị tượng này nhưng Kiến Long thì có, vảy của hắn dựng ngược hết cả lên nhưng rất nhanh Kiến Long đã kiểm soát lại được sự kinh ngạc của mình.
- Khai thủy!
Trần Cảnh hô lớn, ngay lập tức một dòng thác Linh dịch từ trên cao đổ xuống, lấp đầy cái đỉnh này!
- Linh dịch, hóa ra là vậy!
Kiến Long thầm than một tiếng, hóa ra số lượng linh khí mất đi kia đã bị tòa tháp này ép thành Linh dịch rồi đổ vào trong cái đỉnh này. Rồi hắn nhìn thấy Trần Cảnh bước lên sát chân đỉnh, ngay lập tức một người áo choàng tung ra một hạt sen, hạt sen này liền rơi đúng chỗ của Trần Cảnh đứng vài mọc ra một bông hoa nâng Trần Cảnh lên đến miệng đỉnh.
Trần Cảnh đứng ở đó, anh túm cổ chín con rồng rồi ném chúng vào trong cái đỉnh này và nói:
- Các ngươi đã bị tước đi toàn bộ sức mạnh, bây giờ chẳng khác gì phế vật ăn hại. Nay ta sẽ nung chảy cơ thể các ngươi, nung chảy xương cốt các ngươi, quá trình này rất rất đau khổ nhưng nó là cần thiết để ta giúp các ngươi tái tạo lại một cỗ nhục thân hoàn toàn mới. Công việc của các ngươi là giữ vững linh hồn của mình trước lôi kiếp. Những người đi trước vì ý chí không đủ nên đ·ã c·hết, vậy nên nếu các ngươi không cố gắng mà sống sót thì hôm nay chúng ta sẽ ăn canh thịt rồng!
- Hiu hiu hiu!
Chín con rồng này sau khi nghe Trần Cảnh diễn giải thì liền huýt sáo mấy tiếng thật cao như là để bày tỏ quyết tâm rồi cùng nhau lặn xuống dưới đáy đỉnh.
- Tốt, rất gan dạ. Hy vọng lần này các ngươi có thể sống sót, uống canh nấu từ người sống suốt mấy năm qua, ta cũng chán rồi!
Trần Cảnh nhìn cảnh tượng này mà than thở không thôi. Kiến Long nghe thế thì vội bay lên hỏi:
- Cái này là?
- Cái này vốn tạo cho ta để đúc lại nhục thân mình. Trước đây chúng ta có làm thí nghiệm với mấy tình nguyện viên nhưng kết quả là chỉ thiếu một chút và thế là bọn họ thành món súp thịt.
Kiến Long lúc này liền gãi gãi cằm mà nói vui vơ:
- Thánh tử cũng ác thật, lấy người sống sờ sờ nấu thành canh. Không giống phong thái của Thần Nông thị lắm!
Trần Cảnh nhìn bề mặt linh dịch đang sủi tăm mà nói:
- Thì sao? Người ăn người chính là chuyện thường ngày của tiên gia, khi còn sống bọn họ cũng chỉ là người tàn phế. Họ khao khát có được cơ thể hoàn chỉnh hay có được cơ duyên tu hành. Ta chỉ đơn giản đưa cho họ một tia hi vọng và thế là họ tự nguyện lao vào hiểm cảnh. Cũng đâu phải không có người thành công vượt qua, nhưng phần nhiều đều trở thành nước súp hết cả rồi.
- Người thành công vượt qua là?
Kiến Long tỏ ra cực kì hưng phấn mà hỏi dồn dập. Trần Cảnh chỉ tay ra sau mà nói:
- Kinh Thước, Lý Linh và Trần Thừa!
- Cái gì?
Kiến Long nghe thế thì liền trợn mắt nhìn Trần Cảnh, còn anh thì cứ nhìn mặt nước mà tiếp tục nói:
- Có gì lạ? Quan trọng là nhảy vào đan lô này chính là biến mình thành đan dược để luyện hóa, người có đủ tàn nhẫn với bản thân cộng thâm ý chí sắt đá sẽ sống thôi.
Nói xong, Trần Cảnh cởi quần áo rồi nhảy luôn vào trong lò tắm rửa trước con mắt trợn tròn của Kiến Long!
“Ngươi điên rồi!”
Kiến Long hét thầm trong lòng nhưng không lao xuống cứu mà quyết định ngồi tại chỗ mà quan sát. Trần Cảnh vùng vẫy trong đó một hồi thì liền hô:
- Nước hơi lạnh, Lam Hỏa Yêu Linh khởi!
Ngay lập tức mọi người dưới kia liền vận khí, một ngọn lửa màu xanh biếc lam ra, bao phủ lấy cái đỉnh kia. Linh dịch bên trong bắt đầu ấm dần, ấm dần và bốc hơi nghi ngút.