Chương 108: Khởi hành 3
- Lai lịch chín con rồng này là gì?
Trần Cảnh vừa sờ sờ thân thể con đầu đàn vừa hỏi. Kiến Long chỉ nhàn nhạt nói:
- Con cháu của kẻ phản quốc, bọn chúng không có tên, vừa mới nở liền bị tước đi Long cốt, Long nhãn, Long khẩu sau đó bị đóng luôn vào xe. Cả đời này vĩnh viễn không thể tu luyện, vĩnh viễn không thể hóa thành hình dạng bán Nhân tộc. Bọn chúng cả đời này và con cháu của bọn chúng sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống làm vật kéo xe mà thôi.
Trần Cảnh nghe thế thì liền suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy bọn chúng còn cảm xúc và linh trí không? Với chúng năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tất nhiên là còn, mục đích của việc này là bắt bọn chúng phải trả giá cơ mà! Chín con rồng kéo xe này năm nay mươi sáu tuổi. Hình như rất rất lâu rồi không có ai chọn chúng, nếu lần này chúng không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc là sẽ bị lên bàn ăn sớm thôi. Nuôi chúng cũng tốn đan dược lắm!
Chín con rồng kéo xe này nghe Kiến Long nói vậy thì liền run sợ, có con còn không thể kiểm soát được mà tè ngay tại chỗ. Trần Cảnh cúi xuống nhìn nhìn một hồi rồi vỗ vỗ an ủi con rồng tội nghiệp này mà nói:
- Chín con điều là con cái, Long Trì theo phụ hệ chế độ nên xe này không ai chọn là đúng rồi. Xem ra đây chỉ qua là bệ hạ các ngươi muốn tống tháo hàng thanh lý cho ta đây mà. Mười sáu tuổi của rồng tương đương với một ngàn sáu trăm năm. Suốt ngàn năm qua bị hắt hủi, b·ị t·hương tật, đau khổ như vậy nghĩ thôi mà cũng thấy rùng mình!
Mọi người nghe Trần Cảnh nói như vậy thì liền cúi đầu mà không nói gì. Đây chính là số phận của kẻ phản quốc, ở Đào Đô cũng thế thôi, có khi còn tệ hơn thế này nhiều lắm.
Bỗng Trần Cảnh nhớ tới gì đó, anh nói với Kiến Long:
- Ngươi nói là bệ hạ tặng cái xe rách này cho ta, như vậy ngay cả sinh tử của đám rồng kéo xe này cũng là do ta quyết định?
Kiến Long không nghĩ ngợi gì nhiều liền đáp:
- Ngài nói cái xe rách là hơi quá đấy, nó mới được trùng tu gần đây thôi. Với lại đây là quà tặng cho ngài, ngài muốn ăn thịt chúng luôn cũng được. Điều kiện của bệ hạ là ngài phải nhận và dùng nó cùng ta đến Long Trì vậy là được!
- Ra vậy! Đã vậy thì…
Trần Cảnh nghe xong thì liền mỉm cười xấu xa. Anh ngoắc ngoắc tay gọi Lý Linh và Kinh Thước lại và nói thầm cái gì đó. Bọn họ ngay lập tức đi làm ngay. Sau đó Trần Cảnh leo lên đầu của con rồng đầu đàn, tạo dáng đứng uy phong trên đó mà quát:
- Các ngươi có muốn sống không? Có muốn được nhìn lại ánh mặt trời không?
- Vu…u, vu…u…
Từng tiếng vu vu như là tiếng rên rỉ cầu xin được cất lên, cả chín con rồng đều từ từ cúi đầu thần phục. Trần Cảnh nhảy xuống khỏi đầu con rồng bự kia rồi nói:
- Các ngươi là Thanh Long, lại có năm móng chứng tỏ tổ tiên ngày xưa của các ngươi có thể từng là vua hoặc là vương gia khác họ, cũng từng hô mưa gọi gió một phương. Ta không quan tâm lắm tới chuyện cung đấu, suy cho cùng công lý vẫn chỉ thuộc về kẻ mạnh mà thôi. Tuy vậy việc trừng phạt con cháu của ai đó vì tội lỗi của tổ tiên chúng là việc không nên, ít ra cũng phải để lại một con đường cho họ lấy công chuộc tội mới đúng. Giờ thì các ngươi là thú cưỡi của ta, coi như là phúc vận của tổ tiên các ngươi để lại. Ta cũng không yêu cầu các ngươi phải dâng hồn tinh hay ký hiệp ước này nọ, các ngươi chỉ cần biết là nếu dám phản bội ta, c·hết!
Nói xong, Trần Cảnh vung tay, Thiên Ti bay ra quấn lấy những cái đinh kia. “Keng, keng keng” “Xoạt, xoạt…” Trần Cảnh kéo một cái, tất cả gông cùm xiềng xích bị cắt đứt, các cây đinh to cỡ cánh ta cũng bị Thiên Ti kéo ra vất qua một bên kêu lên loảng xoảng.
Long huyết theo v·ết t·hương phun ra tứ phía, tuy vậy chín con rồng này vẫn đứng yên đó mà không cựa quậy một chút nào mặc dù tiếng rên “Vuu, vuu” một lúc một lớn.
Lý Linh thấy vậy vội kéo theo một đội y sĩ chạy ra, bọn họ là đội quân y tinh nhuệ nhất của Trần Cảnh nên rất nhanh đã cầm được máu và bắt đầu khâu lại v·ết t·hương cho mấy con rồng này.
Phạm lão và Kinh Thước ở gần đó cũng vội dẫn đội của mình chạy tới và bắt tay vào việc cải biến lại cái xe kia.
- Cái này…
Kiến Long biết Trần Cảnh sẽ làm chuyện điên rồ nhưng không ngờ anh lại điên tới mức này! Trần Cảnh nghe thấy Kiến Long lắp bắp nói không nên lời thì cười một thật tươi và biện hộ.
- Bệ hạ của lâu chủ chỉ yêu cầu ta dùng xe này để đến Long Trì quốc mà thôi chứ đâu nói ta không thể cải tiến nó chứ. Xe vẫn là xe này, nguyên liệu cũng lấy từ bản thân nó, tuyệt không thêm bớt nên ngài có thể yên tâm!
- Ha ha ha! Quả là kích thích nha! Chuyến này đi không tệ, không tệ!
Kiến Long thấy Trần Cảnh đã phá đi tử cục, ngang nhiên thay bệ hạ xá tội cho mấy con ấu long kia thì liền cười lên sảng khoái. Không sợ trời, không sợ đất, dù mất sạch tu vi trở thành phàm nhân cũng vẫn hành động theo cảm tính.
“Cái gì cúi đầu mà làm được việc là hắn cúi đầu quỳ liếm ngay nhưng hễ liên quan đến lý tưởng của hắn thì dù c·hết cũng không chịu cúi đầu. Năm đó lão thánh nhân bên kia cũng như hắn vậy, thiếu niên ngạo khí chỉ hơn không kém, nhưng cách làm người của lão ta tệ quá, tên họ Trần này thú vị hơn nhiều!”
Càng nghĩ, Kiến Long càng cười lớn hơn. Trần Cảnh thấy vậy thì mặc kệ hắn, anh bước tới Trần Thừa và chỉ tay vào miệng của mấy con rồng nói:
- Miệng của họ có sinh tử cấm chế, chỉ có thể dùng kiếm khí cắt từ bên trong, vị trí cấm chế cách hàm răng thứ sáu ba cen ti mét, cách răng hàm thứ mười bảy sáu cen ti mét, độ rộng sáu mươi ba cen ti mét, dày không phẩy không một mi li mét. Chỉ được chém một lần, trượt là c·hết!
Trần Thừa nghe vậy thì gật gật đầu. Hắn ngồi xuống trước một con rồng và tĩnh tâm quan sát. Trần Cảnh và mấy người cũng chạy lại ôm lấy đầu con rồng đó để đề phòng nó cựa quậy thì hỏng.
- Xuân đến hoa đào nở, gió khẽ thổi tức tàn. Kẻ khóc người thương hoa yểu mệnh, nào ai thấy được những mầm xanh! Đào diệp điểm xuân phong, khởi!
Trần Thừa ngồi một lúc thì liền bắt đầu chú kiếm, sau khi súc tích đầy dủ thì liền hô lớn và chém một cái. Ngay lập tức sinh tử ấn ký bị cắt thành mảnh vụn, độ sâu, diện tích phá hủy đều được khống chế hoàn hảo đến từng micromet.
Chém xong một kiếm này Trần Thừa phải ngồi bệt xuống đất mà thở dốc, nhát chém ấy thiêu đốt quá nhiều thần thức. Đã vậy còn tám tên nữa đang chờ hắn chém. Vậy nên tranh thủ điều tức được giây nào hay giây đó!
Sau khi xác nhận an toàn, Trần Cảnh bắt đầu mở chỉ khai khẩu cho con rồng này. Trần Cảnh nhìn vào khoang miệng của nó mà không tự chủ được rùng mình mấy cái.
Răng của con rồng này đã bị nhổ sạch, còn đóng đinh vào đó cho khỏi mọc lại, lưỡi và dây thanh quản cũng bị cắt đứt nên không thể nói chuyện, cái ống kim loại kia được luồn tới tận dạ dày, xem ra là bị ép ăn kiểu nuôi ngỗng lấy gan ở địa cầu!
- Tàn nhẫn quá!
Một người trong số đó thấy cảnh này thì liền không nhịn được mà thốt lên. Trần Cảnh cũng không nói nhiều, anh liền rút cái ống cùng đám đinh kia ra rồi cho Lý Linh trị thương cho nó. Trần Cảnh phần nào cũng đoán được mọi chuyện sẽ như thế này vì anh từng được thấy qua cách t·ra t·ấn này ở trong sách.
Nó tên là Thiên Phong Cực Khẩu, là một loại đại hình cực kỳ khắc nghiệt mà chỉ có những ai phạm tội tày trời mới được áp dụng. Nó khiến phạm nhân sống không sống mà c·hết cũng không c·hết, thở thôi cũng rất khó khăn. Những cái đinh này có phù chú, vì thần kinh ở tủy răng vô cùng n·hạy c·ảm nên từng giờ từng khắc họ sẽ luôn bị những con đau kinh hoàng giày vò đến c·hết đi sống lại.
Trong toàn bộ lịch sử Đào Đô người nếm qua loại hình này chỉ có sáu người vậy mà giờ đây Trần Cảnh lại tận mắt thấy được chín người bị đại hình này giày vò suốt hơn ngàn năm.