Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 107: Khởi hành 2




Chương 107: Khởi hành 2

Trong lúc Trần Cảnh mải suy nghĩ nên thích ứng với điều này thế nào thì Kiến Long đã đứng ở phía sau lưng anh từ bao giờ. Hắn đã nghe được những gì Trần Cảnh làm nhảm. Kiến Long thấy Trần Cảnh bắt đầu có dấu hiệu thất vọng vì hành động này của Đào Đô thì liền mỉm cười và lên tiếng:

- Ha ha ha!

- Ai?

Trần Cảnh giờ là phàm nhân nên ngay lập tức bị tiếng cười ẩn chứa Long ngâm này chấn cho choáng váng. Trần Cảnh tưởng có người á·m s·át mình nên quay phắt người lại phía sau, tay cầm Thiên Ti hóa đại thái đao mà vung về hướng giọng nói!

- Đao pháp tốt nhưng quá yếu!

“Keng” Một âm thanh kim loại va vào nhau chát chúa vang lên thật lớn làm kinh động tới tất cả mọi người trong Thần Nông các.

- Có thích khách!

Chả biết tên nào hét lên như vậy, thế là toàn bộ dội hộ vệ gần ngàn người dẫn đầu bởi Trần Thừa lao ra bên ngoài. Vừa bước ra khỏi cổng mọi người đã ngay lập tức kinh sợ khi thấy Trần Cảnh đang kề đao vào cổ Kiến Long còn Kiến Long thì đang nghiêng đầu để cổ cho Trần Cảnh chém.



- Chuyện gì vậy! Ngươi bị t·ấn c·ông à?

Trần Thừa lăm lăm Táng Thần kiếm, mặt hằm hằm sát khí. Hắn vừa hỏi Trần Cảnh vừa quan sát Kiến Long, chỉ cần Kiến Long có bất cứ động tác gì thì Trần Thừa lập tức vận dụng chiêu thức mạnh nhất trong Táng Thần kiếm pháp, ý định liều mạng. Tuy không thể làm b·ị t·hương được con quái vật này nhưng quấn lấy nó khoảng một nén hương chắc cũng không phải là việc bất khả thi, chủ yếu tạo cơ hội cho Trần Cảnh chạy thoát là được. Trần Cảnh nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng thì liền thu tay.

“Tuy ta hiện tại chỉ là người phàm nhưng Thiên Ti này là chí bảo trong chí bảo, sánh ngang với thanh Táng Thần kiếm kia. Ta nuôi dưỡng nó trong cơ thể mình suốt từng đó năm, biến nó thành một phần của bản thân nên không cần tu vi, chỉ cần thức hải và Linh Thai chưa bị phá hủy thì vẫn có thể điều động nó với sức mạnh tối đa vậy mà ngay cả một vết xước cũng không để lại!”

Trần Cảnh nghĩ vậy liền lắc lắc tay, dự định thu hồi Thiên Ti lại. Lúc này Trần Cảnh bỗng nhăn mặt, phản chấn từ cú chém đó bây giờ anh mới cảm nhận được. Dám dùng cơ thể phàm nhân, kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát để thực hiện đao kỹ của tiên gia. Kinh khủng hơn thế là còn dùng v·ũ k·hí cấp thần binh nữa chứ nên áp lực cùng phản chấn sinh ra cực kỳ khủng bố.

Xương ngón tay của Trần Cảnh đã vị vỡ thành nhiều mảnh, khớp khủy và khớp vai đều bị trật, gân đứt mấy cọng, tụ máu trong nhiều chỗ. Trần Cảnh thấy tay mình không thể cử động thì liền thở dài thất vọng.

Anh dùng tay còn lại đỡ cho cánh tay gãy nát này, loay hoay một hồi thì Trần Cảnh cũng thu hồi lại được Thiên Ti. Anh đứng đó nhìn Kiến Long một hồi rồi nói:

- Đã làm ngài kinh sợ rồi! Thật may mắn là Lâu chủ không sao nếu không thì quả thật khó mà ăn nói!

Kiến Long thấy Trần Cảnh giờ chỉ là phàm nhân, lại b·ị t·hương nghiêm trọng như vậy nhưng tuyệt đối không rên lấy một câu, còn niềm nở xin lỗi hắn như vậy liền chắp tay đáp lại:

- Trần thánh tử đừng nói vậy, đừng nói vậy! Là lỗi tại ta mất kiểm soát nên đã làm kinh sợ thánh tử rồi. Người nên xin lỗi là ta mới phải!



Nói dứt lời, Kiến Long bước tới chỗ Trần Cảnh, hắn đặt tay lên vai anh. Ngay lập tức Trần Cảnh cảm thấy có một luồng sinh cơ nóng rực từ bả vai lam đi khắp cơ thể. Cánh tay b·ị t·hương ngay lập tức được chữa lành, v·ết t·hương ở hai chân cũng hồi phục với tốc độ cực nhanh điều tuyệt với nhất là hệ thống kinh mạch bị tổn thương cũng hoàn toàn phục hồi gần như toàn bộ.

Kiến Long chỉ giúp Trần Cảnh phục hồi có như vậy thôi, còn tổn thương tại đan điền thì tuyệt nhiên không đụng tới, nếu nói quá thì nó còn bị hắn làm loạn lên, tệ hơn cả trước đây.

“ Cái con rắn thối này, ngươi đây là muốn chơi trò cây gậy và củ cà rốt à! Tiếc là ta không thích chơi cùng ngươi.”

Trần Cảnh sau khi được chữa trị xong thì liền nghĩ thoáng qua như vậy. Anh không thể hiện điều khó chịu này ra mặt mà cung kính kết ấn tạ ơn Kiến Long:

- Cảm tạ lâu chủ đã ra tay trị thương! Còn các ngươi nữa, mau thu đao! Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm! Người đâu, xếp cho ta một phòng trà, ta cần phải tạ lỗi đàng hoàng với lâu chủ mới được!

Kiến Long thấy Trần Cảnh không giận mình thì tưởng mình đã nắm được kèo trên, hắn lập tức cười nhạt một cái mà xua tay:

- Trần thánh tử, tiệc trà nên để sau. Tới giờ khởi hành rồi!



- Nhưng xe chưa tới mà! Chúng ta còn nhiều thời gian!

Trần Cảnh nhìn quanh và ngây ngô đáp lại. Kiến Long nghe vậy thì lấy ra một cái chuông và lắc mạnh.

“Keng keng! Keng keng!” Tiếng chuông này vang đi thật xa, “Gru! Gru! Vu… u!” Ngay lập tức từng tiếng Long ngâm từ trên chín tầng mây cất lên đáp lại cái chuông này. Tiếng Long ngâm này không giống tiếng Long ngâm của Kiến Long, nó không uy lực và áp chế mà lại du dương như tiếng sáo trúc của mấy đứa trẻ mục đồng giữa buổi trưa hè oi ả.

Từ những tầng mây, một chiếc xe kéo nho nhỏ từ từ hiện ra. Nó lao đi với tốc độ rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện trong từng tầng mây. Cuối cùng theo tiếng chuông kêu, nó cũng dừng lại ở ngay trước mặt Trần Cảnh.

- Kiến Long! Ngài muốn chơi ta sao?

Trần Cảnh chí tay vào cái xe trước mặt mà quát lớn. Chiếc xe kéo này nhìn giống một cái kiệu trong mấy câu truyện cổ tích, nó không có bánh xe để di chuyển mà cứ trôi nổi bồng bềnh trên mặt đất. Trên thân của xe kéo này được chạm trổ họa tiết hình rồng năm móng màu xanh ngọc. Kéo xe cũng là chín con rồng màu xanh ngọc thật lớn và chúng cũng có năm móng!

Thấy Kiến Long tỏ vẻ không hiểu gì thì Trần Cảnh gắt lên:

- Họa tiết Thanh Long năm móng, chỉ có hoàng thất Long Trì quốc mới được phép sử dụng. Hơn nữa cái xe được kéo bằng chín con Thanh Long năm móng chứng tỏ đây là xe của hoàng đế. Người được phép ngồi xe này chỉ có hoàng đế Long Trì quốc, vương gia khác họ hoặc tuyệt đại thánh tử mà thôi! Ngươi biết ta là thánh tử Đào Đô vậy mà lại đưa cái xe này tới, ta ngồi nó khác gì bảo ta đầu quân cho các ngươi. Một khi ta đặt chân lên cái xe này thì con cáo mông mền kia sẽ g·iết ta ngay lập tức!

Kiến Long nghe Trần Cảnh xổ ra một tràng như vậy thì liền cười lạnh mà nói:

- Cái này không liên quan đến ta, là chỉ thị của bệ hạ yêu cầu ta phải làm vậy. Cái xe này là quà của bệ hạ tặng cho Trần thánh tử, ngài nhất định phải ngồi trên nó để đến Long Trì. Nếu ngài không ngồi, thì chúng ta sẽ không thể đi, như vậy ngài sẽ bị xem là vi phạm khế ước. Chiếu theo đó, ta nhất định phải g·iết sạch Thần Nông các và thôn dân của nơi này, Đào Đô cũng không thể nhúng tay vào vì ngài là người vi phạm mà!

Mọi người xung quanh nghe vậy thì liền cứng họng, mà nhìn Kiến Long một cách căm thù! Lên xe cũng c·hết mà không lên cũng c·hết, đây là trò gì vậy, ép người quá đáng mà!

Trần Cảnh lúc này trong lòng bực bội không thôi, anh đi quanh xe quan sát một hồi thì thấy chín con rồng này không phải là buộc vào xe mà là bị gắn vào nó thì đúng hơn. Trên người chúng có rất nhiều đinh tán thật to đóng chặt những sợi xích kéo xe vào cơ thể. Sừng cũng bị cưa mất, mắt bị chọc mù, mồm vị khâu lại. Tiếng Long ngâm hồi nãy là do phát ra từ một cái ống nhỏ ở ngay trước miệng. Bảo sao nghe nó kỳ cục, cứ như tiếng sáo diều như vậy.