Chương 106: Khởi hành 1
Bây giờ là tháng tư đầu hạ, năm Tiểu Cửu thứ sáu. Thời gian hẹn ước cũng đã tới, Trần Cảnh gọi mọi người tập hợp lại hội trường mà tuyên bố:
- Một tháng qua chúng ta đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch phát triển, vậy thì cứ thế mà làm. Trong năm ta đi vắng, hãy cố gắng phát triển hết sức nhưng chỉ lấy chất không lấy lượng. Năm năm này ta và một nhóm dẫn đầu bởi Kinh Thước sẽ đi ngao du khắp nơi, thu thập mọi loại kiến thức có thể để biến Thần Nông học cung thành đại thư viện sánh ngang với Nguyên Hạ học cung của Hiên Viên sơn. Sức mạnh cốt lõi của Hiên Viên sơn chính là sự tích lũy kiến thức, số lượng học cung mà họ xây dựng nhiều gấp ba lần số học cung của Đào Đô và Long Trì gộp lại vậy nên anh tài trong Chân Linh thế giới này tập trung rất nhiều ở Nhân tộc thiên hạ. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được!
Lý Linh nhìn Trần Cảnh một lúc rồi nói:
- Công tử định rút củi đáy nồi sao? E rằng Quân Tử học cung và Nguyên Hạ học cung sẽ không để yên chuyện này đâu. Tuy nói khi vào học cung không được phép p·hân b·iệt c·hủng t·ộc, không được phép can dự vào đại cục thế gian nhưng quân vương một nước, giáo chủ, thần chủ một tông… Đều ít nhiều đã từng là học trò của các học cung, đây là cách lách luật của bọn chúng. Vậy nên Thần Nông học cung e rằng khó mà xây dựng chỉ trong thời gian năm năm này!
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, anh lấy ra mấy cái tai mèo và nói:
- Một tháng qua ta đã cải tiến lại mấy cái thiết bị liên lạc này, cứ ngày rằm mỗi tháng khi bốn mặt trăng bắt đầu thẳng hàng sẽ sinh ra cộng hưởng Linh Khí. Cái tai mèo này lợi dụng sóng cộng hưởng này để truyền tin đi xa, chỉ cần nơi ngươi đứng có ánh trăng chiếu tới là có thể liên lạc được, mọi người chỉ cần dùng thần thức nén thông tin giống cách tạo ra ngọc thạch truyền thừa rồi gửi vào nó là được. Vậy nên tốc độ truyền tin của chúng ta hiện tại là nhanh nhất Chân Linh thế giới, mấy cái tai mèo mà chúng ta bán ra thị trường kia không có chức năng này.
Phạm lão thấy mọi người có vẻ vẫn chưa hiểu lắm liền tiếp lời:
- Điều này có nghĩa là dù cho lượng kiến thức có bằng cả một đại thư viện đi chăng nữa thì cũng có thể ngay lập tức chuyển đi chỉ trong vài giây. Để đảm bảo thì đây là kết nối ổ khóa, tai mèo chỉ có chức năng nén và chuyển còn giải và ghi chép sẽ chỉ có thể thực hiện ở trận pháp trung tâm phía dưới căn phòng này mà thôi.
Mọi người trong phòng nghe vậy thì cực kỳ sốc, trước đây để di chuyển cả một thư viện phải cần vài năm, nay thì chỉ cần vài giây là xong. Tốc độ chuyển dịch của kiến thức sẽ quyết định tốc độ phát triển của một nền văn minh, vậy nên cái tai mèo nhỏ nhỏ này của Trần Cảnh chính là thứ có thể thay đổi toàn bộ thế giới. Xem ra Đào Đô ép Trần Cảnh làm ứng kiếp thánh tử xem ra không phải là chọn bừa đoán bậy.
- Ngươi cứ thế tạo ra mấy thứ nghịch thiên như này bảo sao lão thánh bên kia muốn g·iết ngươi đến vậy. Nếu như chuyện này lộ ra, sợ rằng Đào Đô cũng không thể bảo vệ an toàn cho ngươi nữa!
Trần Cảnh lắc lắc đầu, tên Trần Thừa này hình như quá bi quan thì phải nên mới nói như vậy. Trần Cảnh thở dài rồi bước tới vỗ vỗ vai hắn mà nói:
- Một mình ta thì không tạo ra được thứ này đâu. Còn có Kinh Thước, Phạm Minh, Lý Linh, ngươi… Cùng các lão quái vật đến từ Đào Đô nữa. Ta chỉ qua là người nghĩ ra nguyên lý của nó đầu tiên mà thôi! Hơn nói cho ngươi biết cái thần nông học cung này chính là do Tiểu Cửu bệ hạ ép ta phải làm, nó và ta sẽ trở thành cái bia chắn đạn cho Đát Kỷ học cung mà Đào Đô đang bí mật xây dựng. Vậy nên dù ta có treo cổ t·ự s·át thì cũng có người đến U Đô địa phủ mà lôi ta trở về, ngươi hiểu chưa!
Trần Thừa thấy vẻ mặt chán ghét của Trần Cãnh thì hất tay anh ra và cằn nhằn:
- Hừ, ta chỉ là kiếm tu, không phải thánh tử, cũng đủ không thông minh để hiểu những gì ngươi nói. Ngươi đó chỉ biết suốt ngày gây họa, mau mau biến đi cho nước nó trong.
Trần Cảnh nghe hắn càu nhàu như vậy thì cười nhạt, anh định nói gì đó thì thấy ấn ký của Kiến Long trên Thanh Hồ ngọc bài rung động. Vậy là anh vội bước ra khỏi phòng, không quên nói với lại:
- Tới lúc ta phải đi rồi, nơi này nhờ vào mọi người cả đấy. Năm năm sau chúng ta sẽ dẫn quân san phẳng Hiên Viên sơn, dựng lên Việt tộc!
- Tuân mệnh công tử!
Mọi người cung kính, đồng thanh đáp lại lời của Trần Cảnh, ngay cả Trần Thừa cũng vậy, tuy hắn không để ý lễ tiết này nọ nhưng đây là giây phút chia ly, có thể lần này ra đi chính là sinh ly tử biệt nên phần lễ nghi này nhất định phải có, nhất định phải trang nghiêm nhất có thể.
Trần Cảnh bước ra ngoài cửa Thần Nông các, dân chúng xung quanh đã vây kín nơi này từ bao giờ. Trần Cảnh vừa bước ra, tất cả ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu hành lễ vạn phúc. Rồi từng người đứng dậy bước tới và đặt một món lễ vật nhỏ cầu may phía trước mặt Trần Cảnh sau đó hành lễ và đi mất.
Đây là phong tục của nơi này để cầu may cho những người lính trước khi ra trận. Tuy vậy cái này thường làm cho người trong gia đình hay tộc họ chứ chưa bao giờ tổ chức quy mô lớn thế này. Xem ra mọi người có mặt ở đây đều coi Trần Cảnh là người thân quan trọng của họ chứ không phải là Thập Nhất Thánh Tử Thanh Khâu sơn cao cao tại thượng kia.
Sau khi mọi người rời đi, Trần Cảnh bước tới trước đống đồ lễ, anh quỳ một chân, tay cầm một viên linh thạch cực phẩm sau đó kết ấn Cửu Vĩ và xá một cái. Ngay lập tức nguyên khí bộc phát dữ dội từ viên linh thạch khiến nó bay lên như một quả pháo sáng và nổ tung tên bầu trời tạo thành hình ảnh một con cáo chín đuôi vàng rực, sáng chói cả một góc trời.
Đây chính là lời cảm ơn của Trần Cảnh tới mọi người, cũng là một loại lễ nghi khá ít thấy, thường chỉ có trong các dịp lễ hội lớn hay đại yến cung đình ăn mừng chiến thắng mới dùng tới.
Trần Cảnh cảm ơn xong thì liền kiểm tra lễ vật, Vừa kiểm anh vừa đếm số lượng.
- Xem lễ vật là gì nào! Gia vị, trứng, sữa, sừng, nanh các loại, da, lông Yêu tộc với Hoang Thú, rau củ…Xem ra là mới cắt từ trên người họ xuống, còn rất tươi và ấm. Một số cái dù nói là nó có thể mọc lại nhưng đau vẫn là đau. Xem ra ta sống cũng được lòng người quá đấy chứ!
Ngoài quần áo và thức ăn ra có người còn dâng cho Trần Cảnh một số bức tranh vẽ toàn nữ tử, ghi rõ số đo ba vòng, tên tuổi và địa chỉ kèm theo hôn ước trống. Nhìn ký hiệu trên bức tranh cùng ký hiệu trên đám lông kia, Trần Cảnh liền hiểu mấy đám lông này là lấy từ trên người họ, bảo sao lại có mùi thơm đặc trưng như thế! Dù sao đây cũng chỉ là lông dời, ngoài làm đồ len hay bút lông thì cũng không làm gì khác được.
Trần Cảnh xem xong thì thở dài, anh gom hết các bức tranh này lại rồi đưa cho một người lính ở gần đó, bảo hắn treo ở trước cửa phòng Trần Thừa! Coi như đây là quà hậu tạ trước lúc đi xa vậy.
Sau khi Trần Cảnh dọn dẹp xong đống đồ lễ thì một ông lão từ đâu bước tới, đặt vào tay anh một cái hộp gỗ, vỗ vỗ vai anh mấy cái rồi không nói gì rồi đi mất. Trần Cảnh thấy vậy cũng không ngạc nhiên hay cản lại. Dù sao đây cũng là đồ lễ và phong tục ở đây là không nên nói gì trước khi ra trận vì cho rằng đó là điều xui xẻo.
“ Thật là, ta đi dạy học chứ đâu phải ra trận chém g·iết đâu chứ. Mà làm thế này cũng hơi quá rồi thì phải!”
Trần Cảnh nghĩ thầm rồi anh mở cái hộp ra, bên trong có một thanh phi kiếm nhỏ bằng nửa ngón tay út, được chạm khắc đồ đằng Cửu Vĩ rất tinh xảo. Thanh phi kiếm này cũng không có chuôi, nhọn ở hai đầu hệt như AC 1.
- Xem ra đây là món quà từ Đào Đô gửi tới ta rồi! Xem ra lần hốt phân này thu hoạch cũng không tệ lắm!
Trần Cảnh giơ tay chạm vào thân phi kiếm, nó ngay lập tức dựng lên và bay ra khỏi hộp rồi lao tới và đâm vào tim của Trần Cảnh, nghiền nát mảnh vỡ nội đan cuối cùng của anh. Trần Cảnh tuy chỉ b·ị t·hương một chút ngay ngực nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Trong không gian Linh Thai ngay trên lôi trì đã khô cạn bỗng xuất hiện một thanh phi kiếm khổng lồ.
Các đám bụi mịn do mảnh nội đan kia bị nghiền nát bỗng chốc hóa thành lôi vân và lấp đầy lôi trì của Trần Cảnh. Khiến anh có thể dễ dàng điều động nguyên khí trở lại. Nhưng do trường sinh kiều bị gãy nát và đan điền bị tổn thương nghiêm trọng sau hai lần p·há h·oại nội đan nên trạng thái của Trần Cảnh hiện tại không tính là người thường nhưng cũng chẳng phải là tu sĩ.
- Xem ra mấy người thực sự muốn biến ta thành cái lô đỉnh biết đi mà, giờ thì hay rồi không có tu vi nhưng cơ thể lại liên tục sinh ra và tích trữ nguyên khí, giờ ta có khác quái gì một viên linh thạch cấp cao chờ người nhún nhún đâu chứ! Không có tu vi thì dù linh khí nhiều đến đâu cũng không dùng được, xem ra chỉ còn cách nạp nó vào mấy món pháp bảo hay trận bàn này nọ thôi, ít ra bọn chúng không cần tu vi miễn nạp đủ linh thạch là dùng được.