Chương 105: Việt tộc nền móng
Trần Cảnh ngồi đó nhìn bóng hình người yêu mình từ từ tan biến theo luồng ánh sáng trắng, anh thở dài và nói:
- Giá như có một trận pháp nào có thể nhoắng một cái vận chuyển ta đến Hùng Sư quốc thì hay rồi!
Trần Thừa đứng ở bên nghe vậy thì vỗ vỗ vai Trần Cảnh mà an ủi:
- Làm gì có thứ như thế, trận pháp dịch chuyển chính là một cái lò đốt tiền và nó cũng chỉ có thể vận chuyển khoảng cách không quá lớn. Từ đây đến cảng Hắc Thủy còn cần qua mười sáu trạm dịch chuyển nữa chứ không phải vèo cái là tới đâu. Sau đó họ còn phải ngồi lâu thuyền hoặc sang hơn thì ngồi Sơn Hải Quy, nghe đồn nó là một hòn đảo nằm trên mai của một loài rùa biển khổng lồ, tuy đi chậm nhưng phong cảnh và dịch vụ điều là hạng nhất!
Trần Cảnh thấy ánh mắt mong chờ của Trần Thừa thì liền phì cười, anh dội ngya cho hắn một gáo nước lạnh:
- Ngoài biển xa kia có rất nhiều loại hải quái, hải tộc kì dị, sức mạnh vô song. Ngoài ra còn có nạn c·ướp biển hoành hành vậy nên ta không yên tâm để bọn họ đi lâu thuyền hay Sơn Hải Quy mà bí mật nhờ Kiến Long cho mượn thuyền để đi rồi, nghe hắn bảo là Côn Bằng Thiết Giáp Hạm gì gì đó thì phải.
- Côn Bằng chiến hạm? Ngươi tính dẫn quân đi diệt quốc hay gì?
Trần Thừa nghe xong thì hét toáng lên sợ hãi! Côn Bằng là viễn cổ Hoang Thần. Rất lâu về trước Long tộc có khai quật được một bộ xương của loài này và dùng nó làm một chiến hạm mạnh bậc nhất thế gian. Từ đó tất cả các mối giao thương đường biển đều rơi vào tay Long tộc.
Chiến hạm này phải to bằng cả một tòa Trấn Yêu thành, gọi nó là đảo quốc biết bơi cũng không nói quá. Bên trên nó trang bị toàn v·ũ k·hí hạng nặng, gió mưa, bão táp, thậm chí s·óng t·hần cũng không thể nào nhấn chìm được nó.
Chiến hạm này chính là biểu tượng sức mạnh của Long tộc suốt vạn năm, vậy mà Trần Cảnh nói mượn là mượn. Trần Thừa không thể tưởng tượng được số tiền mà Trần Cảnh phải bỏ ra cho chuyến đi này.
Thực ra thì Trần Cảnh cũng chẳng hề biết con tàu này khủng bố như thế, anh chỉ viết trong giấy là cho mượn một chiến hạm đi theo hộ tống mà thôi. Không ngờ Kiến Long lại quyết định chơi lớn đến vậy. Xem ra lần này Hùng Sư đế quốc sắp bị Trần Cảnh vô tình lật úp một cái rồi.
Trần Cảnh sau khi nghe Trần Thừa giải thích thì gãi gãi đầu tỏ vẻ vộ tội. Anh phân trần:
- Kệ đi, kệ đi! Dù sao cho bọn mèo trắng hỗn láo kia một cái hạ mã phong cũng tốt, khiến chúng làm gì cũng phải nhìn mặt nhau một cái, không dám làm liều. Mà ta cũng đâu nghĩ con tàu đó lại là chiến hạm trong truyền thuyết kia chứ, bỏ đi, bỏ đi!
- Bỏ bỏ cái con khỉ! Ngươi bán toàn bộ Thần Nông các cho con rắn xanh đó rồi à? Chứ tiền đâu mà trả cho hắn bây giờ?
Trần Thừa càu nhàu rồi ngồi phịch xuống dưới đất. Trần Cảnh thấy vậy thì an ủi nói:
- Ta trả tiền rồi, sáu tờ đan phương cửu phẩm, sáu tờ bát phẩm cùng năm năm dạy học bên Long Trì thiên hạ! Ngươi đó, trong thời gian ta đi cố mà phát triển q·uân đ·ội cho thật tốt, ngày ta về cũng là lúc chúng ta phát động t·ấn c·ông Hiên Viên sơn.
Trần Thừa nghe vậy thì ngồi phắt dậy, hắn nghiêm túc hỏi:
- Chẳng phải giáo huấn của Thần Nông là cấm đi xâm lược, nô dịch các tộc khác sao? Ngươi làm vậy thì còn ai chịu nghe đạo lý của ngươi chứ?
Trần Cảnh cười nhạt mà trả lời:
- Thì ta có đi xâm lược chỗ nào đâu, cũng chẳng c·ướp b·óc hay nô dịch ai. Chúng ta đây là đi g·iết người, g·iết xong thì về có vậy thôi. Sớm muộn gì Hiên Viên sơn cũng đánh qua đây, cuộc chiến lúc trước chỉ qua là tranh nhau chút lợi ích ở hoang địa, các tộc chỉ đánh đến điểm là dừng, không tiến vào sâu hơn, đó là quy tắc. Ngay cả Trấn Kiếm thành sau khi hai tộc lấy tiền chuộc thì cũng trả lại cho bọn chúng rồi, căn cơ của Nhân tộc vẫn còn nguyên, có bị sao đâu!
Trần Thừa nghe thấy có lý liền vuốt vuốt cằm dù hắn còn chẳng có râu. Trần Cảnh hít vào một hơi rồi nói tiếp:
- Cho nên thay vì đợi b·ị đ·ánh vậy thì chúng ta sẽ chủ động đánh chúng trước, t·ấn c·ông chính là cách phòng thủ tốt nhất. Mục tiêu chỉ đơn giản là g·iết sạch thế hệ anh tài trẻ tuổi của Hiên Viên sơn mà thôi. Chỉ cần chúng ta làm được, Trấn Yêu thành sẽ có được và trăm năm yên bình, đủ thời gian để xây dựng nền móng Việt tộc một cách vững chắc nhất.
Trần Thừa nghe xong thì đứng dậy, hắn tiến lại đẩy Trần Cảnh ra khỏi căn phòng này. Vừa đi Trần Thừa vừa nói:
- Ngươi hiện tại chỉ còn mười năm thọ nguyên mà bên kia Phượng tộc Thọ Nguyên đan chỉ có vào chứ không có ra nên cũng chẳng thể mua được. Nay ngươi vì đám Miêu Nhị và cũng là vì đổi lấy năm năm yên bình chó chúng ta mà đã tự tay phá hủy nội đan của mình. Giờ ngươi đã mất hết tu vi, chỉ có thể làm một phàm nhân bình thường! Đáng sao?
- Ha ha ha! Trần Cảnh ta chưa bao giờ là làm việc lợi người hại mình cả.
Trần Cảnh thấy Trần Thừa có vẻ thương cảm cho mình thì cười phá lên, anh đứng dậy khỏi xe lăn và vỗ vỗ vai Trần Thừa. Trần Thừa thấy Trần Cảnh có thể tự mình đứng dậy thì giật mình xém tí thì vấp té.
Trần Cảnh rất nhanh đã bắt được vai hắn và kéo lại, anh từ tốn nói:
- Viên nội đan đó vốn không nên thuộc về ta, từ cổ chí kim đã có nhiều người phải c·hết vì tranh giành nó. Vậy nên sớm hay muộn ta cũng đập nát nó thôi, chỉ có như vậy mới chấm dứt được lòng tham của bọn họ. Với lại nó chỉ qua là cái vỏ rỗng thôi, chỉ cần ta còn sống thì vẫn có thể tái tạo lại được.
Trần Thừa dường như không chú ý tới cái này, hắn chỉ chỉ vào chân Trần Cảnh mà lắp bắp:
- Không… Không phải! Chân… Chân ngươi…
Trần Cảnh cười xòa, anh phất tay giải thích:
- Món quà của Nguyệt Hoa tiên đế đó, ngài ấy nhân lúc bán hành cho ta cũng đã giúp ta loại bỏ đi cái đống đao khí c·hết tiệt kia. Sau đó Kiến Long lợi dụng lúc ta đưa đan phương, đã ra tay nối lại xương cốt hai cái chân này. Nên giờ ta đã đi đứng bình thường lại được rồi.
- Haizz! Ngươi đúng là biết cách trêu người mà! Ta bắt đầu phải xuy nghĩ nghiêm túc về việc có nên giúp ngươi trở thành thánh nhân, ta sợ ngươi lên được vị trí này thì thiên hạ sẽ bị ngươi quấy nát bét hết cả!
Trấn Cảnh thở ra một hơi, anh nhìn về phương xa mà thán:
- Thánh nhân? Ta chỉ qua muốn một đời bình an, phàm nhân cũng được, tiên gia cũng được. Miễn là ngày đủ ba bữa, thiên hạ thái bình. Đêm nào cũng có thể cùng đám Miêu Nhị leo núi, chọc bướm, ngắt nụ này nọ là đủ rồi.
Trần Thừa bước tới và vỗ vỗ vai Trần Cảnh, hắn cũng không kìm nén được cảm xúc nữa mà thốt lên:
- Quá muộn rồi, thứ ngươi đã gánh trên vai giờ đã lớn đến mức không thể vứt xuống được nữa…
- Ta biết, giờ thì ra ngoài dọn dẹp đống phân kia thôi! Haizz, mới đó mà ta lại nhớ cái mông mềm mềm của đám Miêu Nhị rồi…
Trần Cảnh vừa thở dài vừa bước ra ngoài, ánh trăng Mật Hợp hôm nay đẹp quá. Đêm nay chỉ có Mật Hợp là chiếm cứ toàn bộ bầu trời. Mặt trăng Bỉ Ngạn đỏ rực kia đã không nhìn thấy bóng, quả là một thời điểm tốt để khởi hành cho những chuyến đi xa.