Chương 104: Hẹn ước năm năm
Tuy vậy do kết giới của Nguyệt Hoa nên hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài, nay được Trần Cảnh giải thích hắn cũng đã hiểu ra một vài chuyện.
“Xem ra đại kiếp sắp tới, mọi người bắt đầu kết bà kết phái, truy tìm ứng kiếp thánh tử, ứng kiếp thánh nữ cho riêng mình rồi. Ban đầu ta có đánh chủ ý lên sáu cái thai kia, nhưng xem ra Bạch Hổ tộc nhanh tay hơn rồi. Đã thế, ta đành phải nghĩ cách vắt khô cha của sắp nhỏ vậy.”
Ý nghĩ này bỗng thoáng qua trong đầu Kiến Long, hắn liền mỉm cười và phụ họa:
- Bạch Hổ lãnh địa, Hùng Sư đế quốc à? Quả thực nơi đó quả là một bãi rác thối, có khi còn thối hơn cả Hiên Viên sơn. Lũ Bạch Hổ tộc đó sống rất bại hoại, xem ra lần này vợ thánh tử phải chịu nhiều khổ cực rồi!
Vương Diệu và Vương Loan đứng đó nghe Trần Cảnh và Kiến Long người tung người hứng, sỉ nhục quốc gia mình. Hai tay bọn họ nắm chặt lại, móng tay găm vào đệm thịt chảy cả máu nhưng tuyệt nhiên không dám hé răng nói nửa lời. Bản năng của họ đã nói cho họ biết, tên Long nhân trước mặt này không đùa được, một điều nhịn, chín điều lành! Tuyệt đối không thể để Trần Cảnh có cớ, mượn tay Long tộc g·iết c·hết tất cả mọi người được.
Trần Cảnh thấy mấy con hổ láo toét này cũng biết tiến thối thì liền tặc lưỡi một cái tỏ ý tiếc rẻ. Anh lấy ra một xấp giấy đưa cho Kiến Long rồi nói:
- Đây là đan phương của mười hai loại thần đan có thể giúp Long tộc phá bỏ giới hạn! Ta muốn dùng nó đổi lấy sáu bộ chí bảo phòng thủ và sáu bộ chí bảo khu độc.
Kiến Long nghe vậy thì khá tò mò, hắn ngay lập tức bắt lấy xấp đan phương này đọc qua. Sau đó hai mắt hắn liền sáng lên, chỗ đan phương này quả thực là chí bảo, tẩy tủy, phạt cốt, thanh hồn… Đều có cả, hơn nữa phẩm cấp đan phương cực kỳ cao, tiếp cận bát phẩm. Chỉ cần có nó thì Long tộc q·uân đ·ội có thể tiến cấp không ngừng, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Cửu Vĩ tộc.
Trần Cảnh thấy hai mắt của hắn hau háu như vậy thì cười nhạt, dù sao đây cũng là thứ từ trong Vạn Dược Điển chép ra. Vậy nên hiện tại thì mấy đan phương này và nhiều đan phương cấp cao hơn đang nằm trong túi của Thanh Tuyền. Cửu Vĩ tộc vì thế nên mà sẽ vẫn giữ được vị trí của mình trong vạn tộc.
Thanh Tuyền hình như cũng nhìn ra vấn đề, nàng vội nháy mắt cho Nguyệt Hoa, ngay lập tức Nguyệt Hoa xé mở không gian và lôi Thanh Tuyền đi mất.
Sau khi đã đảm bảo không có ai đuổi theo, Thanh Tuyền mới đưa cuốn Vạn Dược Điển kia cho Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa cầm lấy đọc đọc một hồi thì mặt tái mét. Nàng vội cất ngay cuốn sách này đi và nói:
- Ngươi nên biết ơn Trần Cảnh, món quà mà hắn tặng con ngươi còn quý giá hơn rất nhiều so với những con mèo kia, đó là sự bảo trợ vĩnh cửu đến từ Đào Đô! Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được nói ra, nếu chín tộc kia biết chúng ta sở hữu cuốn sách này thì sẽ lập tức xuất binh đánh chúng ta ngay, thứ trong sách này viết quá khủng bố!
Thanh Tuyền dù chưa đọc qua nhưng nghe mô tả của Ngọc Hoa liền biết giá trị của cuốn sách đó có thể sánh ngang một tòa thiên hạ, không phải là vật “Phàm nhân” như nàng nên sở hữu.
Vậy là Thanh Tuyền vội nói:
- Thứ này quá quan trọng, Thanh Tuyền xin tặng lại nó cho Đào Đô, cầu mong Đào Đô vĩnh sinh bất diệt!
Nguyệt Hoa thấy vậy thì ngật gật đầu, nàng nói:
- Tốt, tấm lòng của ngươi Đào Đô sẽ luôn khắc ghi! Sau này con ngươi sinh ra dù có là loại phế vật như cha nó thì Đào Đô cũng nguyện ý bảo hộ nó suốt đời. Còn ngươi, cầm lấy lệnh bài, để lại đây một phân thân rồi lên Linh sơn dưỡng thai với chị ngươi đi. Nếu may mắn thì có thể nhận được truyền thừa từ Đát Kỷ! Lâu lâu thì hãy cử phân thân xuống vắt khô hắn, hắn đã tặng đại lễ lớn như vậy thì ngươi cũng nên để huyết thống của hắn có thêm người kế thừa!
- Tạ ơn tiên đế! Thanh Tuyền đã rõ!
Thanh Tuyền hô lớn rồi lập tức xé mở không gian mà bay đi mất! Nguyệt Hoa thấy cô nàng này thức thời thì liền hài lòng, nàng quay về lại Thần Nông các. Thần kỳ ở chỗ, thời gian mà nàng biến mất cho tới khi xuất hiện trở lại ngay chỗ cũ chỉ vẻn vẹn có một giây mà thôi.
“Phải mau chóng cho Tiểu Cửu đè c·hết hắn mới được! Cái mông mập kia chắc chắc rất mắn đẻ đây! Trần Cảnh ơi Trần Cảnh, vì tương lai Đào Đô, ngươi cho ta xin hai trái thận nhé!”
Nguyệt Hoa đứng đó nhìn Tiểu Cửu đang không ngừng hủy diệt bánh kem ở phía xa thì liền nảy lên một suy nghĩ như vậy. Còn ở bên này, Trần Cảnh vẫn đang đợi câu trả lời của Kiến Long.
Kiến Long xem xong hết rồi thở dài, hắn đưa hai ngón tay ra rồi nói:
- Năm năm, ngoài thứ này ta còn muốn Trần thánh tử đến Long Trì quốc ta dạy học năm năm. Ta có cách để thánh tử kéo dài thêm tuổi thọ cho cái cơ thể rách nát này.
Trần Cảnh cũng không nghĩ ngợi nhiều, anh đáp ngay:
- Được, dù sao đám Miêu Nhị đi rồi thì ta cũng không có gì để làm. Dù sao thì cũng chỉ còn mười năm để sống, vậy thì đi du ngoạn đây đó cũng chả sao. Tiện tay ta sẽ mở luôn một chi nhánh Thần Nông các bên đó vậy!
Kiến Long thấy Trần Cảnh đáp ứng cái rụp thì liền mỉm cười. “Crốp” Hắn đưa tay bẻ cặp sừng của mình xuống sau đó hút sạch toàn bộ chỗ Linh thạch chất đầy trước sân vào miệng.
“Ầm” Một t·iếng n·ổ lớn phát ra làm bụi mù bay tứ phía. Kiến Long phất tay xua tan mây bụi và để vào tay Trần Cảnh sáu hạt pha lê đỏ như máu. Hắn nói:
- Cho họ uống thứ này!
Trần Cảnh cũng không nói gì, anh đưa cho đám miêu nhị và yêu cầu họ uống. Sau khi nuốt sáu hạt pha lê này vào thì ngay lập tức sau lưng sáu người nổi lên ba cái đồ đằng Thanh Long, quấn quanh cái đồ đằng chữ vạn lúc trước.
Kiến Long thấy vậy thì gật gù bảo:
- Đây là lời chúc phúc của ta dành cho bọn họ, nó có thể thay chủ nhân mình c·hết đi ba lần. Ngoài ra số linh thạch kia đã bị nó hấp thu, nếu không may bị lạc vào nơi không có linh khí thì vẫn có thể tu luyện như thường. Ngoài ra nó còn có thể phát hiên và tự động khu trừ độc tố trong cơ thể theo đúng yêu cầu của Trần thánh tử nữa! Thánh tử thấy thế nào?
Trần Cảnh mỉm cười và ném cho Kiến Long một bầu rượu. Anh nói:
- Rất hài lòng, đợi ta sắp xếp công việc rồi đầu tháng sau cử người đến đón, chúng ta sẽ lên đường!
- Ha ha ha, được!
Kiến Long cười lên thật hào sảng, hắn ngửa đầu uống hết bình rượu rồi hóa thành Thanh Long, biến mất trong những đám mây giông phía chân trời.
Cuối cùng thì cũng đến lúc phải nói lời từ biệt, dù Trần Cảnh đã viện cớ mở tiệc tiễn đưa nhưng vì thời gian của nhóm người kia gấp gáp, đường xá lại xa xôi nên bọn họ đã từ chối và yêu cầu được phép lên đường ngay.
Phút cuối, trước khi bước lên cổng chuyển dịch, Trần Cảnh đã đưa cho đám Miêu Nhị sáu cái tai mèo và nói:
- Cái tai mèo này là bản cải tiến mới nhất, dù ở xa cỡ nào, nếu vẫn ở cùng một thế giới thì vẫn có thể liên lạc với nhau được. Tuy vậy thời gian nập lại khá lâu, một tháng chỉ có thể sử dụng một lần. Bọn em dùng tạm cho tới khi có bản mới, ta sẽ sai người chuyển đến chỗ bọn em. Nhớ phải sống cho thật tốt, bất cứ ai dám làm bọn em tổn thương, hãy g·iết hắn, g·iết cả nhà hắn, g·iết cả quốc gia của hắn! Tội lỗi các em gậy ra, đã có ta đến gánh! Tạm biệt…
- Tạm biệt công tử! Công tử cũng nhớ giữ sức khỏe… Híc híc!
Đám Miêu Nhị nghe vậy cũng òa lên khóc, sáu người chạy lại ôm hôn Trần Cảnh lần cuối rồi bịn rịn bước vào vòng dịch chuyển.
“Vụt” Một chùm sáng trắng lóe lên, bao phủ lấy đám Miêu Nhị. Cổng dịch chuyển đã được mở ra, mục tiêu là bến cảng Hắc Thủy phía nam Đào Đô.