Chương 103: Mặt dày đòi quà
Trần Cảnh vận khí vào tay, sau đó vỗ vào đan điền của mình thật mạnh. Anh đã tự tay đập vỡ viên nội đan Hoang Thần được cấy vào kia thành bảy mảnh. Sau đó Trần Cảnh ôm lấy từng người và trao cho họ hột nụ hôn kiểu Pháp, đồng thời cũng ép họ nuốt lấy một mảnh vỡ của viên nội đan.
- Ngươi quả thực điên rồi!
Tiểu Cửu nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu ngao ngán. Trần Cảnh sau khi làm xong việc thì nói nhỏ:
- Ta tiếc rằng sẽ không thể thấy khoảnh khắc mà chúng chào đời, đây xem như là món quà của người cha vô dụng này dành cho chúng! Phải rồi nhỉ, nơi này nhận mẹ không nhận cha nên là dù cho có qua bên Hùng Sư quốc, họ của đám nhóc này vẫn sẽ là Miêu, nhất định phải là Miêu!
“Khụ, khụ” Nói tới đây Trần Cảnh lại ho lên sặc sụa, Miêu Nhị thấy vậy thì vội ôm lấy anh vào lòng mà vỗ về! Cả sáu người cứ vậy mà ôm lấy anh, không ai nói một lời.
Trần Cảnh dụi dụi đầu vào ngực Miêu Nhị và than thở:
- Mềm quá, ta sẽ nhớ chúng lắm! Lần này đi xa, không biết bao giờ gặp lại. Mọi việc phải cận thận, Hùng Sư quốc là một cái bãi rác, thối chẳng kém Hiên Viên sơn. Nữ tử ở nơi này có địa vị thấp lắm, vậy nên đây là món quà ta tặng cho các em, kẻ nào bố láo, g·iết! Tội lỗi các em gây ra, ta tới gánh!
Nói dứt lời, Trần Cảnh lấy ra ba trăm thanh phi kiếm AC 1 và chia đều cho đám Miêu Nhị. Sau đó anh tập tễnh bước tới cạnh vị vô danh dại sư mà thì thầm:
- Đại sư có cách nào chống lại thuật đoạt xá không?
Đại sư kia ngay lập tức liền hiểu ý của Trần Cảnh, vậy là ông liền lấy ra một chuỗi hạt châu và ném về phía đám Miêu Nhị. Ngay lập tức chuỗi hạt này nổ tung thành bụi phấn, sau đó trên lưng mỗi người đều hiện lên một dấu ấn chữ vạn to bằng bàn tay.
Vị sư làm xong thì gật đầu với Trần Cảnh một cái. Thấy vậy, anh cũng yên tâm phần nào. Rồi Trần Cảnh bỗng nảy ra một chủ ý xấu, anh mặt dày lết lại chỗ Tiểu Cửu. Tiểu Cửu thấy vậy thì chán ghét mà quay mặt đi!
Trần Cảnh thấy vậy thì liền cười tà: “Đế vương hiện tại của đào đô hẳn là nhiều bảo bối lắm nhỉ?” Nghĩ vậy nên Trần Cảnh lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra sáu cái bánh Puding.
Vừa thấy loại bánh ngọt kì lạ, thơm thơm mùi sữa béo ngậy này thì Tiểu Cửu liền chảy nước miếng. Trần Cảnh thấy cá đã cắn câu rồi thì nói:
- Sáu món bảo vật hộ thân, sáu cái bánh Puding!
Tiểu Cửu lần đầu tiên trong đời bị t·ống t·iền một cách trắng trợn như vậy thì liền bối rối. Trước giờ nàng quen t·ống t·iền người ta chứ chưa bị t·ống t·iền như vậy lần nào. Vậy là Tiểu Cửu hết nhìn cái bánh lại nhìn Trần Cảnh. Cuối cùng thì cơn hảo ngọt đã khiến nàng phải thỏa hiệp:
- Cho ngươi!
Nói rồi Tiểu Cửu lấy ra sáu chiếc vòng và ném cho đám Miêu Nhị, sau đó nhanh như cắt bắt lấy sáu cái bánh và cả cái nhẫn trữ vật của Trần Cảnh.
- Trúng mánh rồi!
Tiểu Cửu liền hét lên thật lớn sau đó cất ngay cái nhẫn nàng vừa chiếm được kia, Tiểu Cửu không ngờ bên trong cái nhẫn này lại chứa một tảng băng trôi, phía trên bày la liệt đủ thứ thức ăn, bánh kẹo!
Trần Cảnh giật mình trước khả năng đạo chích của Tiểu Cửu liền vội đưa tay bắt lấy cái nhẫn. Tất nhiên Tiểu Cửu rất nhanh liền né được bà không quên tặng cho Trần Cảnh một đấm vào bụng.
Trần Cảnh lập tức cong người lại và ôm bụng là oai oái. Mọi người thấy cảnh này thì phì cười. Cuối cùng thì vị thánh tử mặt dày, vô pháp vô thiên của họ đã trở lại rồi.
Sau khi đã lừa được Tiểu Cửu, Trần Cảnh liếc nhìn qua chỗ Thanh Tuyền khiến nàng rùng mình một cái. Nhưng lần này Trần Cảnh không đòi quà mà lại chủ động tặng quà.
Trần Cảnh lấy ra một cuốn sách tên nó là Vạn Dược Điển, được anh giải mã và ghi lại từ bản gốc trong não một cách đầy đủ nhất, trên đời chỉ có một quyển, mấy quyển sau này đều thiếu sót hoặc bị chỉnh lý lung tung, mất đi cơ duyên đại đạo trong đó.
Trần Cảnh dâng cuốn sách lên cho Thanh Tuyền và nói:
- Cái này là tặng tiểu bảo bối, ta sẽ không đòi quà của thành chủ đâu. Trấn Yêu thành này khá nghèo nàn mà Cửu Vĩ tộc nhân trong quá trình thai nghén cần rất nhiều thiên tài địa bảo. Coi như đây là quà tạ lễ ngài lên chức thành chủ đi, sau này có việc gì thì xin chiếu cố Thần Nông các ta một chút, chỉ cần một chút thôi là được!
“Chia quà cho các con của ngươi nhỉ? Xem ra ngươi là một người cha không tệ. Chỉ tiếc đứa con cả của ngươi trên Linh sơn trời sinh số nhọ, không có quà rồi.”
Thanh Tuyền nghĩ vậy thì liền cười nhạt, nàng không khách khí mà nhận lấy. Tất nhiên Trần Cảnh cũng không biết cái thai trong bụng Thanh Tuyền là tác phẩm của anh nếu không cũng không chỉ dừng lại ở việc tặng một cơ duyên “Nhỏ” như vậy.
Sau khi Trần Cảnh đi đòi quà một lượt rồi thì anh liếc nhìn Ngọc Hoa một cái nhưng không dám lên tiếng, dù sao thì bộ ấm chén bị nàng ấy chà đạp vẫn còn rất đau đây!
Nghĩ nghĩ một hồi Trần Cảnh liền lấy ra Thanh Hồ ngọc bài, ở trên này có ấn ký của Minh Nguyệt thương hội cũng như ấn ký của Kiến Long. Trần Cảnh do dự một hồi nhưng rồi vì tương lai của đám Miêu Nhị, anh quyết định kích hoạt ấn ký gọi Kiến Long tới.
Một lúc sau, một con rồng khổng lồ màu xanh ngọc bích liền xuất hiện ở trên bầu trời. Nó phát ra từng tiếng Long ngâm du dương, Trần Cảnh nghe vậy thì tán thưởng không thôi!
“Thật biết làm màu nha!”
Trần Cảnh nghĩ vậy thì cười lên nhưng rồi anh liền ngừng lại. Có vẻ tiếng Long ngâm này chỉ du dương với anh còn với người khác thì lại là một âm thanh khủng bố. Mọi người trừ Nguyệt Hoa ra đều ôm lấy tai mà lăn lộn dưới đất, tỏ vẻ khó chịu lắm.
Trần Cảnh thấy tình hình không ổn liền lớn tiếng mắng:
- Bớt làm màu, xuống đây đi!
- Ha ha ha! Quả thật trên đời này người dám mắng ta chỉ có Trần thánh tử đây mà thôi! Ha ha ha!
Một giọng cười từ trên thiên khung vang vọng khắp bốn phương, sau đó bóng hình thần long màu xanh kia dần dần biến mất và một bóng người thanh niên sừng rồng, tóc trắng xuất hiện ở trước mặt Trần Cảnh.
Trần Cảnh thấy tên này làm màu quá đáng như vậy thì lắc lắc đầu. Anh nói:
- Đến lão thánh Hiên Viên ta còn dám hạ độc, để cho hắn bị t·iêu c·hảy vài vạn năm thì việc mắng ngươi đã là gì. Cuộc chiến này Long tộc bên đó cũng chấm mút được nhiều nhỉ, chia cho ta một ít đi!
Kiến Long nghe thấy Trần Cảnh xỉa xói mình thì chỉ cười xòa, tự như một lão đầu đang chơi đùa với cháu chắt của mình vậy. Kiến Long vuốt vuốt râu và hỏi:
- Ài, Long tộc chúng ta nào có chấm mút được chút gì chứ, chỉ vừa đủ trang trải cho cuộc chiến thôi, không lỗ là may lắm rồi. Vậy nay Trần thánh tử gọi ta tới hẳn là có mối làm ăn lớn chứ nhỉ?
Trần Cảnh cũng không rườm rà, anh chỉ tay vào đám Miêu Nhị và nói:
- Vợ ta cần phải đi xa một chuyến, chuyện này liên quan đến ứng kiếp gì đó, ta không cản được. Nơi đến là một bãi rác thải, h·ôi t·hối chẳng kém gì Hiên Viên sơn!
Kiến Long nghe vậy liền nhìn xung quanh, tin Thần Nông các bị Bạch Hổ thần tộc t·ấn c·ông hắn có biết. Hắn luôn nấp sẵn ở một chiều không gian gần đấy để tìm cơ hội ban phát ân huệ cho Trần Cảnh.