Chương 102: Người đến từ phương xa 4
“Không đúng, tại sao ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây nhỉ! Cuối cùng vấn đề là nằm ở đâu, vấn đề là nằm ở đâu?…Đúng rồi những đứa trẻ, những đứa trẻ mà ta nhận nuôi chưa từng tiếp xúc với việc tu luyện nhưng chúng vẫn có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa các chủng tộc! Hơn nữa các trận chiến với cường giả cấp Thần ta đều chơi bẩn, không đâm sau lưng thì chơi hạ độc chứ đâu có sòng phẳng như vậy. Xem ra ngay từ đầu tất cả mọi thứ đều là giả dối!”
Trần Cảnh nghĩ tới điểm mấu chốt này thì liền bừng tỉnh, anh vận khí quán đỉnh, khai mở Linh Thai đến mức tối đa rồi chắp hai tay lại, kết ấn Khai Quang chú mà quát lớn:
- Phá!
Sau tiếng hét kia, nguyên khí trong cơ thể Trần Cảnh bắt đầu tuôn ra như một cái đập đang x·ả l·ũ. Ảo cảnh trước mắt lập tức vỡ vụn như một tấm kính.
“Rầm” Trần Cảnh tự nhiên đang ngồi trên xe lăn bỗng toàn thân đổ mồ hôi hột, miệng hộc máu mà ngã xuống đất khiến tất cả mọi người xung quanh đều hết hồn một phen.
“Khụ, khụ, khụ!” Trần Cảnh ho khan mấy tiếng rồi vỗ vỗ ngực mình sau đó lại phun ra một ngụm máu nữa. Miêu Nhất thấy vậy vội chạy lại đỡ Trần Cảnh lên lại xe lăn. Hai mắt của nàng rưng rưng ngấn lệ.
- Công pháp tốt! Không ngờ tiên đế vậy mà có thể khiến Kính Hoa Thủy Nguyệt trở nên mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả nửa kia của ta cũng bị lừa! Tệ hơn là ngay cả suy nghĩ cũng bị thao túng!
“Khụ!” Nói rồi Trần Cảnh không nhịn được mà lại ho lên sặc sụa. Việc cưỡng ép bản thân vượt qua giới hạn sinh tử để đổi lấy sức mạnh phá đi huyễn cảnh đã khiến anh bị nội thương nghiêm trọng.
Nguyệt Hoa cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên trước hành động t·ự s·át của Trần Cảnh.
“Bốp, bốp, bốp!” Nguyệt Hoa cao hứng, nàng vừa mỉm cười vừa vỗ tay cổ tán dương cho hành động liều mạng của Trần Cảnh. Nàng nói:
- Ngươi quả thực là một tên điên đấy, sẵn sàng làm tổn thương não bộ của chính mình chỉ để thoát khỏi ảo cảnh của ta. Nhưng tiếc rằng, đó không phải là ảo cảnh thông thường mà là tuyệt kỹ Hồng Trần Như Mộng, sau khi lấy được bản cải tiến của Kính Hoa Thủy Nguyệt từ tay ngươi, ta đã ứng dụng nó vào tuyệt kỹ này. Bay giờ, ta có thể dễ dàng khống chế “Hiện tại” của mọi sinh vật trong tầm mắt. Ngươi là người đầu tiên ngươi được chiêm ngưỡng kỳ quan này đấy, thấy thế nào?
Trần Cảnh giơ tay lấy vạt áo lau đi vệt máu nơi khóe miệng, anh nói:
- Tốt, công pháp tốt. Xem ra đây chính là “Hiện tại” Mà ngài chọn cho ta nhỉ? Ta đã sống trong “Hiện tại” kia những sáu tiếng vậy mà thời gian ở nơi này mới chỉ qua tầm năm phút thôi sao! Đạo Thần cảnh giới đúng là nghịch thiên mà!
Trần Cảnh nhìn cái bánh Gato ở trên bàn mới bị ăn mất một góc liền áng chừng được thời gian mà anh bị quẳng vào cái “Hiện tại” không mong muốn kia. Nguyên lý của việc này là gì Trần Cảnh không biết nhưng anh biết rất rõ, mọi thứ ở nơi đó đều là thật, thậm chí kể cả tổn thương cũng là thật!
Nguyệt Hoa thấy anh mắt không chịu khuất phục của Trần Cảnh thì mỉm cười, nàng cũng không giải thích gì nhiều mà tiếp tục ngồi ăn bánh. Trần Cảnh thấy Nguyệt Hoa còn chẳng thèm để ý tới mình thì liền thở dài, anh quay qua đám người Bạch Hổ đang đứng ở kia mà nói:
- Thật làm cho mọi người chê cười rồi, dù sao tất cả đều là người đến từ phương xa, thời gian eo hẹp nên ta sẽ nói nhanh gọn! Ta không đồng ý cho…
- Công tử! Chúng em tình nguyện qua Hùng Sư quốc một chuyến!
Miêu Nhị lúc này tự nhiên đứng ra, nàng ngắt lời Trần Cảnh và quỳ mọp xuống đất. Trần Cảnh thấy vậy thì vội bước tập tễnh xuống mà đỡ Miêu Nhị dậy. Anh quay người lại thì thấy tất cả binh sĩ của Thần Nông các cũng quỳ xuống theo!
Trần Cảnh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Miêu Nhất đã lên tiếng:
- Công tử, đây là số mệnh của chúng em! Xin hãy để chúng em được phép tự đương đầu với số mệnh của mình!
Trần Cảnh cứng đơ người, sau đó máu liền dồn lên não. Trần Cảnh rút ra Thiên Ti, hóa chúng thành đao mà chỉ về hướng Nguyệt Hoa quát lớn:
- Ngươi! Ngươi đã làm gì bọn họ?
Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh xù lông như con gà chọi thì chỉ cười nhạt một tiếng. Nàng đưa tay vỗ bàn một cái lập tức Trần Cảnh bị một lực lượng vô hình ấn mạnh xuống đất cái rầm!
Bụi mù qua đi, Mọi người liền thấy giữa sân hiện ra một cái hố sâu tầm năm mươi cen ti mét, có hình chưởng ấn của một bàn tay. Trần Cảnh bị đè bẹp dí ở trung tâm cái hố đó.
Bây giờ Nguyệt Hoa mới rời mông khỏi ghế, nàng bước tới bên cạnh Trần Cảnh mà nói:
- Ngươi, vô lễ! Ta chỉ qua cho bọn họ thấy kết quả của việc tuyên chiến với Bạch Hổ nhất tộc mà thôi! Ta đã nhịn ngươi khi ngươi dám hạ độc với vỗ mông phân thân của ta, nay một chưởng này coi như quà đáp lễ.
- Gừ… Grừ!
Trần Cảnh nằm dưới hố mà gầm gừ như một con sói bị trọng thương, Anh cố hết sức vận khí đứng lên nhưng hoàn toàn vô vọng, cả cơ thể của Trần Cảnh cứ như bị đè xuống bởi một ngọn núi vậy, đến cả thở thôi cũng rất khó khăn nói chi là mở miệng phản bác.
“Mười năm à! Xem ra không nên tiết kiệm rồi!”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh lập tức sử dụng công pháp kia, thiêu đốt mười năm tuổi thọ của mình để đổi lấy và giây ở cảnh giới Đạo Thần. Tất nhiên Nguyệt Hoa cũng biết trước điều này nên lúc Trần Cảnh mới vận khí nàng đã đứng dậy, co chân đá vào nạm sườn của Trần Cảnh một cú thật mạnh khiến anh bay khỏi cái hố và văng ra ngoài.
Mọi người trong Thần Nông các thấy chủ tử của mình bị sỉ nhục như vậy thì liền xiết chặt tay. Tuy vậy ngoài làm như thế ra thì họ cũng chả thể làm gì khác được. Trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều là kiến hôi, chó cỏ.
- Vương Diệu, nhớ cho kỹ lời ta! Nếu các ngươi dám làm bọn họ b·ị t·hương, dù chỉ là một cọng lông! Ta sẽ g·iết c·hết tất cả mọi sinh linh của Hùng Sư quốc các ngươi…
Trần Cảnh biết đại thế đã mất, dù không muốn nhưng nếu giữ bọn Miêu Nhị lại thì hôm nay, toàn bộ Thần Nông các sẽ bị con quái vật mông mềm này c·hôn v·ùi, già trẻ lớn bé gì gì đều phải c·hết! Vậy là anh cố gắng thều thào nói ra lời cảnh báo kia với đám người sứ giả đó.
Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh có vẻ còn sung lắm thì bước tới, một chân dẫm mạnh lên hạ bộ của anh mà di di. Nàng mắng:
- Sung sức gớm nhỉ, thân mình lo chưa xong đã vội lo cho người khác rồi! Á à, bị đập như vậy mà còn cứng được! Cho ngươi cứng này, cho ngươi cứng này!
Vừa nói, Nguyệt Hoa vừa giơ chân đạp vào bộ ấm chén của Trần Cảnh. Tất nhiên nàng khống chế lực đạo rất tinh diệu, chỉ để lại đau đớn chứ không hề gây cho Trần Cảnh một chút tổn thương thực tế nào.
Thấy Trần cảnh vì đau quá mà ngất đi, Nguyệt Hoa lúc này mới quay người mà nói với Vương Diệu:
- Hẳn ngươi cũng đã thấy tương lai của Hùng Sư quốc nếu sáu con mèo này c·hết hoặc b·ị t·hương rồi chứ? Tên này nói được thì ắt sẽ làm được, Hiên Viên sơn chính là tấm ngương thực tế nhất đấy!
Vương Diệu nghe lời cảnh cáo của Nguyệt Hoa thì vội vàng quỳ xuống mà thưa:
- Thần nhân danh Ngọc Dao quận chúa, sẽ dùng tính mạng của mình để đảm bảo an toàn cho sáu người họ!
- Sáu người thôi chưa đủ, phải đảm bảo an toàn cho sáu đứa con của ta nữa! Nếu chúng có mệnh hệ gì, các ngươi sẽ là vật bồi táng!
Lúc này Trần Cảnh đã tỉnh, anh nghe thấy mấy lời hứa sáo rỗng Vương Diệu thì lền gắng gượng đứng dậy mà nói lớn. Sau đó mặc kệ mọi người, Trần Cảnh tập tễnh chạy lại chỗ đám Miêu Nhất.