Chương 101: Người đến từ phương xa 3
Vương Diệu thấy Vương Loan bị nội thương thì liền gầm lên một tiếng thật lớn. Ngay sau đó, Vương Diệu liền vặn vẹo thân thể và biến thành một con mãnh hổ hai đuôi thật lớn. Con hổ này phải to cỡ một cái xe tải, màu lông hoàn toàn trắng muốt, tựa như tuyết trắng. Các sọc vằn ở trên cơ thể bắt đầu chuyển từ màu đen tuyền sang màu vàng rực, cứ như có ai đó đang dát vàng lên thân của con hổ này vậy.
Trần Cảnh ngửa đầu nhìn lên trời quan chiến, miệng không khỏi lẩm bẩm:
- Hóa thân của cường giả bán Thần cảnh không nên nhỏ như vậy mới phải. Tương truyền Thần cảnh có trong mình sức mạnh đồ thành diệt quốc, tuy bọn họ chỉ là bán thần nhưng xét về lý thì sức mạnh cũng phải tương đương t·hảm h·ọa tự nhiên loại nhỏ rồi chứ? Nay thấy hình như bán Thần cũng không hẳn mạnh như lời truyền tụng lắm.
Ngọc Hoa tiên đế ngồi đó uống trà nghe thấy Trần Cảnh than vãn như vậy thì suýt bị sặc. Nàng cố ngắng hết sức nhịn cười để nuốt lại ngụm nước trà kia. Một lúc sau Nguyệt Hoa mới điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, nàng nói:
- Vấn đề không phải là cường giả bán Thần quá yếu mà là do tầm mắt của ngươi quá cao. Ngay từ nhỏ, ngươi đã bị ông ngươi nhồi nhét vào đầu những tri thức kỳ quặc, cộng thêm bản thân ngươi đã dung hợp với con quái vật đó nên từ lâu, ngươi đã không còn biết sợ hãi là gì rồi.
Thanh Tuyền ngồi đó gật gù tiếp lời:
- Ngươi hãy nhìn quân lính của ngươi đi, tất cả đều đang toát mồ hôi, tâm trí căng như dây đàn. Cái chiêu Hỏa độn kia trông yếu yếu như vậy nhưng có thể t·hiêu r·ụi cả một cánh rừng, còn chiêu Thổ độn kia chỉ cần một đòn cũng có thể dễ dàng san bằng cả một quả núi. Đứng trước sức mạnh đó, tất cả mọi người đều cảm thấy thật khủng bố, nhưng ngươi thì không.
Trần Cảnh nghe hai vị đế, vương này nói vậy thì cũng không khỏi suy nghĩ. Tuy vậy càng quan sát trận chiến này, Trần Cảnh lại chẳng thể nhận ra được mấy chiêu thức này khủng bố ở chỗ nào. Tiểu Cửu thấy vẻ mặt ngu ngu của Trần Cảnh thì phì cười nói:
- Haiz, ngươi đã luyện mắt mình quá tốt đi, tuy thân thể ngươi yếu nhớt nhưng đổi lại mắt của ngươi so với mắt của cường giả Đạo Thần còn tốt hơn. Ta cá là khi ngươi quan sát trận chiến này, ngươi thấy tất cả mọi chiêu thức của hai con mèo trắng kia toàn là sơ hở, ngươi chỉ cần một kích cũng có thể dễ dàng g·iết c·hết được chúng rồi đúng chứ?
Trần Cảnh nghe Tiểu Cửu nói vậy thì tưởng nàng khen mình nên anh hếch mũi lên trời mà đáp lại:
- Đúng là ta thấy bọn họ đều tồn tại vài sơ hở chí mạng. Tuy vậy thấy là một chuyện, còn đánh được hay không thì lại là chuyện khác.
Tiểu cửu thấy Trần Cảnh có vẻ tự đắc thì liền hừ lạnh một tiếng, nàng định bước xuống cho Trần Cảnh một trận nhưng lại bất giác sờ sờ vào cái bụng căng tròn như đang mang thai của mình. Nàng tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ nên cứ nằm õng ẹo ở đó mà nói:
- Giờ ngươi thu hồi lại nhãn pháp của mình đi, dùng mắt thường quan sát, sau đó đóng linh thai lại với bảo nửa kia của ngươi giúp ngươi phong ấn lại mọi giác quan, kinh mạch. Hãy trở thành người bình thường và quan sát trận chiến này.
Trần Cảnh cảm thấy cũng có lý liền gật gù làm theo, sau khi thu hồi toàn bộ, phong cảnh ở trước mắt Trần Cảnh liền thay đổi. Cái cột lửa nhỏ kia nào phải súng phun lửa, rõ ràng nó là một quả bom Naplam thì có. Còn cái vách đất nhỏ kia thì giờ đã biến thành một bức tường đất khổng lồ. Ngay cả con hổ kia giờ cũng to bằng một con t·àu c·hiến.
Trần Cảnh lúc này há hốc mồn kinh ngạc, quả là trong mắt phàm nhân, sức mạnh đồ thành diệt quốc chính là như vậy. Tuy vậy, Trần Cảnh bây giờ lại nổi lên một thắc mắc, anh không quay mà hỏi Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu nữ vương, vậy thứ mà ta nhìn thấy lúc trước đến cùng là cái gì?
Tiểu Cửu lúc này cũng lười biếng đáp:
- Là đạo, là bản chất, là hình ảnh trung thực nhất chắc vậy.
“ Chắc vậy?”
Trần Cảnh nghe mấy lời vô nghĩa này thì liền nổi cáu, ngay lập tức anh quay lại nhìn Tiểu Cửu thì Trần Cảnh bỗng đơ người.
Trước mắt Trần Cảnh nào phải cô nương mông mập ham ăn mà là một vị tuyệt sắc mỹ nữ, tai cáo và đuôi cũng hoàn toàn biến mất. Còn hai người bên cạnh nàng thì khỏi cần nói, còn xin đẹp và yêu mị hơn nàng gấp bội.
Trần Cảnh giật mình, anh lại nhìn về đám Miêu Nhị. Nào có con mèo gì ở đây chứ, tất cả đều là những vị tuyệt sắc mĩ nữ. Trần Cảnh lúc này ngu luôn rồi.
“Chuyện quái quỷ gì đây!”
Trần Cảnh vội giơ tay ra sờ nắn Miêu Nhất đang õng ẹo trong lòng mình. Cảm giác rất thật đi, không thấy bộ lông mềm mềm đâu cả, da thịt rất căng, mịn. Sau đó Trần Cảnh bắt đầu vận khí, kích hoạt lại linh thai. Hình ảnh cũng vì thế mà biến đổi, làn da mịn màng, trắng nõn anh đang vuốt ngay lập tức được phủ lên một lớp lông màu đen bóng, mượt như nhung.
Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh cứ hành động lặp đi lặp lại, hết tắt rồi mở, hết sờ rồi nhéo thì liền cười lớn mà giải thích:
- Hì hì hì! Rất ngạc nhiên sao? Ngươi hẳn là đang có nhiều thắc mắc lắm nhỉ. Đa số người đời đều nhìn thấy bọn ta như vậy, nhìn qua nhìn lại thì cũng không khác Nhân tộc mấy đâu vì tầm mắt của họ ngay từ đầu cũng chỉ có thế. Chỉ khi nào bọn họ đúc ra Linh thai và bắt đầu tu hành, thì lúc này tầm mắt mới được nâng cao, mới có thể nhìn thấy và tiếp xúc với bản chất thật sự của thế giới này.
Trần Cảnh nghe vậy thì liền dừng lại công việc vô bổ này, anh đỡ Miêu Nhất đứng dậy rồi nhìn lên thiên khung mà than thở:
- Ta không hiểu, thật sự không hiểu!
Nguyệt Hoa lúc này cũng ngừng cười, nàng nhấc ly trà lên uống lấy một ngụm rồi nói:
- Ngươi rồi sẽ hiểu thôi. Ông nội của ngươi rất đặc biệt, lão giờ đang đi chu du thiên hạ, ta cũng chẳng biết giờ lão ở chỗ nào. Tuy vậy ngươi sớm hay muộn cũng sẽ gặp lão thôi. Lão ta sống dai như gián ấy, đập không c·hết, ăn vào bụng cũng không c·hết đã vậy lại còn rất nhiều “Bản thể”. Ngay từ nhỏ ngươi đã phải tiếp xúc với một con quái vật như vậy, được nó dạy dỗ trong điều kiện khắc nghiệt nhất, vượt qua được những thử nghiệm tàn khốc nhất. Nên tầm mắt của ngươi ngay từ lúc có được nhận thức đã cách phàm nhân cả một lạch trời rồi. Nay quay về làm phàm nhân, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Cảnh thở dài, anh nói:
- Gì chứ? Ta chính là phàm nhân mà, chẳng qua mắt có tốt hơn người thường một chút thôi. Sau khi phong ấn mọi thứ thì ngoại trừ phản xa chậm hơn, sự đau đớn từ hai chân mạnh hơn thì chẳng có gì khác cả, sức khỏe của ta vẫn vậy thôi, chả yếu đi cũng không mạnh lên.
Tiểu Cửu lúc này cũng gật gật đầu tán thành, nàng nói:
- Quả thực nếu so về thân thể, có khi phàm nhân còn mạnh hơn ngươi nhiều. Tuy vậy nếu so về Linh Thai không gian, lão thánh bên kia cũng chưa chắc đã rộng bằng ngươi. Có nhiều sức mạnh như vậy nhưng cơ thể quá yếu, không thể sử dụng. Nguồn năng lượng dồi dào ấy cứ vậy mà tràn ra ngoài, khiến tất cả mọi người xung quanh đây được hưởng lợi. Có thể nói ngươi chính là một cái tụ linh trận biết đi và với phái nữ thì ngươi chính là một cái lô đỉnh để luyện công, leo lên ngươi nhún nhún vài lần còn tốt hơn uống vạn vò linh dược.
Nói xong, Tiểu Cửu nhìn Trần Cảnh và liếm mép một cái. Trần Cảnh thấy cái lưỡi dài dài của nàng thì liền rùng mình mấy cái. Anh cười nói:
- Vậy Tiểu Cửu nữ vương có muốn cùng ta chơi thú nhún không?
- Xì! Ngươi hiện tại không xứng để ta ân sủng, nhưng làm bữa ăn nhẹ chắc cũng tạm được. Nhưng ngươi cứ yên tâm, khi nào đại đạo của ngươi thành. Ngươi chính thức trở thành thánh nhân một cõi thì ta tự khắc sẽ tìm đến ngươi. Đến lúc đó ngươi muốn từ chối cũng không được.
Tiểu Cửu nói xong thì liền hất đuôi, cuộn tròn lại và nằm ngủ luôn trên ghế.