Chương 8: Ép cưới 1
Trời vừa sáng, hai cô nàng này cuối cùng cũng chịu tỉnh lại khỏi cơn khát máu. Cả hai đồng loạt há miệng, để lại những vết răng sâu hoắm trên vai Trần Cảnh, thậm chí có thể nhìn thấy được xương bên trong.
- Thật là! Ta không nghĩ được là ân nhân lại có hương vị thật khó cưỡng như vậy. Ta cũng chỉ định hút một chút máu để đánh dấu thôi nhưng không ngờ lại thành ra như vậy. Phải rồi, ta tên là Cửu Nhi, còn kia là Miêu Nhị. Từ giờ, ngươi là sủng vật của hai chúng ta.
- Cửu Nhi… Miêu Nhị… Cửu Nhi…
Thần trí của Trần Cảnh lúc này như vừa tỉnh khỏi một cơn mê, anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu anh đau như búa bổ mà hai tay lại không thể cử động được.
- Phải, ta là Cửu Nhi! Máu của ân nhân quả thực rất ngon, nó tuyệt vời hơn bất kỳ loại linh đan diệu dược nào ta từng sử dụng. Không ngờ được là kinh mạch b·ị t·hương tổn của ta và Miêu Nhị vậy mà sau một đêm đã phục hồi hoàn chỉnh. Tuy mất hết tu vi, nhưng có thể xem là một khởi đầu mới cũng không tệ.
- Không tệ…
Trần Cảnh vẫn ngồi đó thừ người ra, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa. Vết thương trên vai cũng bắt đầu từ từ khép lại với tốc độ rất nhanh.
Nữ vương thành chủ thấy cảnh này thì cười lớn, nàng gõ gõ vào gương và ra lệnh:
- Quang lão nói đúng, người đó sao lại thu nhận một đệ tử tầm thường cơ chứ. Trần Yêu thành chúng ta vẫn còn cơ hội trở mình. Quang lão mau giúp hắn định thần lại đi, ván cờ này ta cũng muốn được tham gia vào!
- Rõ!
Quang lão đáp gọn lỏn sau đó phất tay, một con cá cực lớn từ dưới hồ ngoi lên dùng đuôi đập một cái thật mạnh làm nước văng tung tóe vào đám người đang ở bên bãi đá.
“Ào” Một cơn mưa mát lành đổ xuống bất ngờ khiến Trần Cảnh tỉnh táo lại. Anh vươn vai một cái rồi xoa xoa vai của mình, chợt nhận ra cái gì đó không đúng, anh vội chạy ra mặt nước soi xuống thì thấy trên vai phải của mình có một hàng sẹo hình răng cáo, ẩn chứa đồ đằng Cửu Vĩ.
Còn bên trái là dấu răng họ mèo, đồ đằng cũng là một con mèo. Trần Cảnh sững người, anh vội chạy lại toan cầm kiếm chém c·hết hai thứ vong ơn bội nghĩa kia nhưng mà thanh kiếm không nghe lời Trần Cảnh nữa.
Ở Đào Đô, việc đánh dấu vào vai nam nhân mình thích chính là một cái giấy xác nhận kết hôn. Theo giao ước thì Trần Cảnh phải hiến dâng mọi thứ của mình cho đối phương để đổi lấy đặc quyền sinh sản. Nói cách khác là hai người này đã tròng xích vào cổ của anh, từ nay không thể chơi bời lung tung được nữa.
“Tiểu Cửu, Miêu Nhị. Ta rất muốn gặp lại các nàng nhưng không phải trong hoàn cảnh này. Cái gọi là hình dáng có chút khác biệt đây sao? Phải gọi là quá khác biệt đi ấy chứ, kể cả hình dáng, trí tuệ lẫn tâm cơ. Ngươi lừa ta Linh Lộc…”
Trần Cảnh hét lên trong lòng nhưng không ai trả lời. Anh đành thở dài và chấp nhận số phận này vậy.
- Đừng hối hận à? Đã quá muộn để hối hận rồi!
Trần Cảnh lẩm bẩm như vậy là Cửu Nhi tò mò mà hỏi:
- Ngươi hối hận khi cứu chúng ta rồi sao?
Trần Cảnh nhìn hai người một lát rồi lắc đầu nói:
- Không phải chuyện ấy, dù có quay lại thời điểm đó lần nữa thì ta vẫn sẽ chọn như vậy, vĩnh viễn không hối hận. Ta chỉ qua đang cảm thán cuộc đời một chút mà thôi. Ta tên là Trần Cảnh, gọi ta là công tử hay anh yêu đều được.
Miêu Nhị nghe thấy Trần Cảnh buông lời ngả ngớn như vậy thì cười khẩy nói:
- Thì ra ngươi tên là Trần Cảnh! Ngươi hình như có chút hiểu lầm, ngươi là sủng vật của bọn ta, chỉ vậy mà thôi! Gọi chúng ta là chủ nhân và lại đây liếm chân chúng ta đi…
Trần Cảnh thấy cô nàng ngổ ngáo này chả giống Miêu Nhị mà anh biết chút nào cả, ngoại hình cũng chỉ hơi hơi giống mà thôi. Hơn nữa cả hai chủ tớ nhà này đều thích k·hỏa t·hân hay sao ấy, đến giờ cũng không tìm cái gì che tạm vào.
- Ài, liếm chân thì thôi khỏi nhưng ta có thể liếm chỗ khác giúp hai vị chủ nhân đấy!
Cửu Nhi nghe vậy thì cười tà, nàng bước tới bên Miêu Nhị sau đó vòng ra sau. Hai tay tung trảo khóa lấy hai trái đào tiên căng tròn của Miêu Nhị rồi nói:
- Vậy thì mau đến đi, đừng bắt chúng ta phải chờ đợi.
Trần Cảnh cũng không chút do dự, b·ị đ·ánh dấu rồi thì còn gì mà ngần ngại nữa, trong thế giới song song toàn là anh đi đánh dấu người khác nay bị như vậy cũng coi như là quả báo đi. Mỗi tội quả báo này căng tròn và mềm mại quá, ăn bốn quả này chắc cũng đủ no rồi.
Vậy là ba người cùng nhau tận hưởng thú vui xác thịt ở nơi hoang vu này mà không hề biết, cảnh mây mưa đó đã được rất nhiều người quan sát từ trong bóng tối.
Sáng hôm sau Trần Cảnh bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt khiến anh phải thức dậy. Một cảm giác đau nhói quen thuộc dội đến, Trần Cảnh liền theo bản năng đưa tay ôm bụng thì lập tức thấy cả người cứng ngắc.
- Này, sáng rồi! Dậy đi thôi… Này…!
Trần Cảnh phải dãy dụa một lúc thì cả hai cô nàng mới chịu tỉnh dậy. Vừa được giải phóng, Trần Cảnh vội cúi gập người và ôm bụng. Hai quả thận của anh đang b·iểu t·ình dữ dội, anh vội lục túi lấy ra một nắm lá và nhét vào miệng.
Một lúc sau, khi cơn đau đã dịu đi Trần Cảnh mới tập tễnh bước lại chỗ mép nước tắm rửa.
- A… Xót quá!
Trần Cảnh vừa xuống nước đã hét lên như vậy, cúi xuống nhìn thì ôi thôi. Kim thương của anh đang sưng tấy, đỏ ửng. Bên trên còn có nhiều dấu vết trầy xước thậm chí cả dấu răng nanh sâu hoắm.
Ký ức kinh hoàng hôm qua lúc này mới ùa về. Ban đầu thì hai cô nàng có vẻ ngại ngùng lắm, nhưng tự nhiên sau hiệp một thì cứ như một con mãnh thú, một người đè anh lại để người kia leo lên nhún, cứ thế hai người thay phiên nhau cưỡi Trần Cảnh. Lúc Trần Cảnh xuống sức thì Cửu Nhi cho anh uống một thứ nước gì đó có vị mặn mặn, lập tức phong độ sung mãn ngay và cứ thế từ chiều đến tối, từ tối đến đêm. Không một lúc nào mà Trần Cảnh được nghỉ ngơi cả.
“Trời sinh Mị thể! Sao ta có thể quên điều này được nhỉ… Vậy thứ hôm qua uống là… Bị cưỡng bức còn bị ép uống loại thuốc cương dương tự nhiên mạnh nhất trên đời… Ta… Ta thật hối hận mà…”
Trần Cảnh đau khổ oán thầm, anh vội vận khí, lợi dụng dòng nước lạnh để xâm nhập vào sâu bên trong kim thương mình mà giảm sưng phù và đào thải máu bầm.
Miêu Nhị thấy Trần Cảnh ở xa rên hừ hừ như vậy thì lắc lắc đầu nói:
- Tiểu thư à, tên này y·ếu s·inh l·ý quá, nếu không nhờ thứ đó của tiểu thư chắc hắn chẳng thể nào khiến chúng ta thỏa mãn được.
Cửu Nhi nghe vậy thì bất giác đưa tay nắn nắn cặp đào tiên của mình rồi lắc người căng cơ một cái, tiếng khớp xương v·a c·hạm vào nhau vang lên “Cách cách” nghe không giống xương khớp bình thường mà âm thanh như là hai khối ngọc thạch va vào nhau vậy.
- Ta cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, tiện tay bắt chồng lại nhặt được bảo bối. Ban đầu ta chỉ định giao hoan với hắn cho có lệ nhưng rồi ta nhận ra sau khi ân ái với hắn sức mạnh thân thể của ta đang dần dần hồi phục. Tuy tu vi không có cách khôi phục nhưng hiện tại cơ thể của ta và em đã quay về trạng thái đỉnh phong. Xem ra tên này quả thực là một loại đan dược biết đi.