Chương 7: Tâm cơ 2
Nàng hầu mèo này nghe vậy thì lập tức cúi đầu nói:
- Miêu Nhị từ nhỏ đã được tiểu thư cứu rỗi, mạng của Miêu Nhị chính là của tiểu thư. Nếu tiểu thư đã quyết, vậy thì Miêu Nhị quyết không chối từ.
Vị tiểu thư này vội đỡ Miêu Nhị lên, nàng ôm em ấy vào lòng mà nói:
- Đừng căng thẳng như vậy! Ngay từ bé ta đã luôn coi em là bạn thân chứ không phải người hầu. Lát nữa em và ta cùng đánh dấu lên người hắn, vậy là được. Còn chuyện kia nếu em không thích vậy thì ta cũng sẽ không bao giờ để hắn chạm vào em dù chỉ là một ngón tay.
Miêu Nhị nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng cũng ôm chặt lấy vị chủ nhân này mà nói trong tiếng nấc:
- Không! Chúng ta ngày đó đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ rơi hay phản bội người còn lại. Vậy nên em không tiếc phải vấy bẩn tấm thân này thay tiểu thư, vậy nên xin người đừng tự khiến bản thân bị tổn thương thêm nữa…
Vị tiểu thứ này chỉ cười khổ, nàng đưa tay vuốt nhẹ tai của Miêu Nhị mà cương quyết nói:
- Chuyện này lòng ta đã quyết, hơn nữa ta thà để bản thân bị tên Nhân tộc yếu hèn này chà đạp còn hơn để những con heo kia vấy bẩn nó. Chắc chắn sẽ có mộ ngày, chúng ta sẽ hiên ngang đòi lại tất cả những gì mà chúng đã c·ướp đi, nhưng giờ điều quan trọng nhất là phải sống cái đã. Tu vi của chúng ta đã không còn nhiều nữa, nếu không thể tìm được chỗ dựa đáng tin tưởng, chúng ta sẽ c·hết trong trận hạo kiếp lần này.
Nàng đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má, rồi nói thầm trong oán hận:
- Suốt đường đi đến đây biết bao hung hiểm, các thế gia vọng tộc được cha ta chiếu cố cũng nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn vẽ đường dẫn lối cho đám tặc phỉ ấy. Duy chỉ có duy nhất một tên Nhân tộc kỳ lạ này dám đứng ra, hắn cứu ta mà chẳng để tâm đến thân phận hay tội danh mà ta đang gánh. Thậm chí hắn sẵn sàng làm tổn thương đến kinh mạch của mình để chữa trị cho một người hầu vô danh. Ta không biết hắn có âm mưu gì nhưng ít nhất hắn chính là hy vọng cuối cùng của chúng ta rồi…
“Bùm” đúng lúc hai người đang sướt mướt thì Trần Cảnh lao như bay về. Anh cảm nhận được hai hậu chiêu “Toái Nguyệt” ẩn trong Vong Xuyên bị kích hoạt liền vội vã trở lại.
“Nguy rồi, không thể để hắn biết được ta từng là tu sĩ!”
Vị tiểu thư này cảm thấy Trần Cảnh quay về thì ngay lập tức vận chút khí lực cuối cùng, bạo phát đột ngột làm phá vỡ kinh mạch tay cầm kiếm khiến máu chảy đầm đìa.
- Này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Miêu Nhị cũng rất biết diễn, vẻ mặt nàng ta tỏ ra cực kỳ hốt hoảng và dìu tiểu thư của mình vào bờ. Vừa lết đi một cách khó nhọc nàng ta vừa thều thào như vừa trải qua một trận sinh tử chiến đầy gian khổ.
- Công tử, dưới nước có thủy quái kỳ lạ! Chúng t·ấn c·ông ta khi đang tắm… Tiểu thư vì bảo vệ ta mà… Mà…
Trần Cảnh nghe vậy vội vàng lao tới, anh vội dìu nàng tiểu thư này lên bờ rồi đặt nàng nằm xuống. Từ v·ết t·hương cho thấy là do kinh mạch chịu áp lực lớn mà bạo phát. Phần da thịt cháy xém và bị nổ văng hướng ra ngoài là bằng chứng rõ ràng nhất.
- Bị ép đến mức nào mà phải dùng những hai chiêu này chứ. Nó là đao pháp được gắn tạm vào thanh kiếm. Vũ khí không phù hợp tất nhiên có nguy cơ phản phệ, ngay cả ta nếu không cần thiết thì tuyệt không sử dụng vậy mà cô với cái thân thể phàm tục này cũng liều mạng xuất những hai chiêu. Thật là hết biết…
Trần Cảnh ngồi một bên vừa làu bàu vừa không ngừng điều khiển Thiên Ti khâu lại v·ết t·hương, xử lý da thịt vụn nát. Anh vẫn cho rằng việc này do uy lực của hai chiêu “Toái Nguyệt” kia gây ra mà không ngờ rằng đây đều là chủ ý của vị tiểu thư ngây thơ, ngốc nghếch này.
Vị nữ vương thành chủ thấy cảnh này thì chỉ biết lắc đầu cười nhạt mà nói:
- Quang lão, ngươi nghĩ sao về sự kiện vừa rồi?
Bên kia tấm ngương, một giọng nói trầm đục vang lên:
- Bẩm nữ vương, lão thần thấy chuyện này cũng không có gì lạ. Tuy thất thế nhưng vị tiểu thư này cũng từng là một trong những người được bồi dưỡng để trở thành hoàng đế Đào Đô. Vậy nên chút tâm cơ này hẳn là phải có, nhưng cũng khá khen cho sự quyết đoán cùng tàn nhẫn đến đáng sợ của vị tiểu thư này, ngay cả máu thịt bản thân cũng không hề tiếc rẻ, sẵn sàng lấy ra làm mồi dụ cá lớn.
Vị nữ thành chủ cũng rung rung đôi tai trắng, tỏ ý đồng thuận:
- Vậy ngươi cũng cho rằng đệ tử của người đó là cá thịt sao? Ngươi cảm thấy người này thế nào?
Bên kia kính bỗng nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó là một tiếng thở dài:
- Phù! Bẩm nữ vương, sau khi suy tính thì lão thần thấy người này tuy có nhiều điều bí ẩn nhưng nhìn chung là quá trẻ. Vị tiểu thư kia với chúng ta mà nói chỉ qua là con nít ranh mười tuổi, nhưng đối với Nhân tộc như hắn thì lại là chuyện khác. Nhân tộc một tuổi là một năm, nếu không tu luyện thì chỉ có thể sống đến năm mươi, sáu mươi tuổi là cùng. Còn vị tiểu thư kia với dòng máu ấy, một tuổi chính là một trăm năm. Ngàn năm trôi qua, ấm lạnh nhân gian cũng nhìn đủ rồi, kiến thức tích lũy hay mưu kế đều vượt trội hơn rất nhiều so với vị đệ tử này của người đó.
Vị nữ vương thành chủ nghe vậy thì cũng chỉ khẽ cau mày một chút:
- Quang lão cũng nghĩ vậy sao! Có lẽ ta đã quá hy vọng vào người này chỉ vì hắn là đệ tử của người đó rồi.
Phía bên kia kính, vị lão giả nghe chủ tử mình giọng đầy phiền não thì nhỏ nhẹ khuyên:
- Thứ cho lão thần nói thẳng! Tuy chỉ là Nhân tộc nhỏ bé, trẻ người non dạ, nhưng hai chiêu “Kiếm pháp” vừa rồi mà người này ẩn trong phi kiếm kia không hề tầm thường. Bỏ qua sự yếu kém về sức mạnh, tính riêng về sự khống chế, góc độ phát lực, đường đi linh lực, phù văn… Thì chiêu thức đó đã đạt đến tầm cao mà ngay cả lão thần cũng khó mà chạm tới được. Nếu như chiêu này được phát huy với cấp độ sức mạnh của lão thần, đừng nói chỉ là chẻ ra rãnh nước hay khuấy ít mây trời. Chém xuyên không gian hay cắt đôi sơn mạch đều là chuyện dễ dàng. Ngoài ra y thuật của người này rất tinh thông, vị tiểu thư thất thế kia nhìn ra được tiềm năng này của hắn nên mới quyết định câu dẫn hắn đó thôi. Dù sao cũng đáng để đặt cược một lần!
Nữ vương thành chủ nghe vậy thì liền giật mình ngồi bật dậy. Nàng lè lưỡi dài liếm chóp mũi của mình một cái rồi cười mỉm. Không ai biết nàng nghĩ gì trong đầu nhưng chắc chắn nó không phải là điều gì tốt lành.
Ở bên kia, Trần Cảnh hoàn toàn không biết là có một đám người đang từ xa tính kế mình nên vẫn cứ ung dung ngồi đó khâu vá lại cánh tay bê bết máu thịt kia.
Vấn đề hiện tại là thuốc trị thương, ít lá cây cầm máu với kháng viêm Trần Cảnh hái được quả thực không đủ để dùng. Vết thương nặng như này để hồi phục cần ít nhất là linh đan trị thương ngũ phẩm trở lên. Mà giờ bay vào thành thì Trần Cảnh cũng chẳng có tiền. Vậy là anh đã quyết định làm một việc khá mạo hiểm.
- Thôi thì cứu người thì cứu cho trót vậy!
Trần Cảnh thở hắt ra một hơi rồi vận khí, nguồn nguyên khí dồi dào từ Lôi Trì tuôn ra khắp cơ thể, biến máu của anh thành một loại linh dịch thượng phẩm trong thượng phẩm.
Bên ngoài, da thịt của Trần Cảnh bắt đầu căng nở như bong bóng. Anh vội dùng kiếm cắt tay mình sau đó để máu chảy vào miệng nàng tiểu thư này.
“Rắc, rắc…” Một loạt âm thanh như xương khớp bị vặn gãy vang lên từ cơ thể vị ấy, Trần Cảnh giật mình định thu tay lại thì bị nàng ta túm lấy. Sau đó nàng ấy bắt đầu trở về hình dạng Yêu Nhân, nhìn không khác cô hầu kia là mấy.
“Ngoàm” nàng ta há cái miệng dài và đầy răng nhọn của mình cắn thật mạnh vào vai Trần Cảnh sau đó hút máu. Hai mắt nàng ta bây giờ đã chuyển thành màu đỏ rực. Lông tóc trên cơ thể bắt đầu mọc dài ra, kinh mạch b·ị đ·ánh vỡ nát trước đây cũng bắt đầu khôi phục lại.
- Cứu!…
Trần Cảnh hoảng sợ vươn tay còn lại quờ quạng về phía nàng hầu đang đứng phía đằng xa kia mà khó nhọc kêu cứu. Nguyên Khí trong cơ thể của anh đang bị cưỡng bức rút ra với tốc độ cực nhanh, nếu giờ Trần Cảnh dừng bơm linh khí vậy thì anh chắc chắn sẽ c·hết.
Nhưng dường như cô hầu kia khá dửng dưng trước sự tuyệt vọng của Trần Cảnh. Nhưng rồi cô ta cũng bước tới, Trần Cảnh giương ánh mắt cầu xin về hướng cô ấy, giờ anh đã không thể nói chuyện được nữa.
“Phập”! Nàng hầu mèo này vậy mà không nói không rằng, vòng qua đằng sau Trần Cảnh và ôm nghì anh lại, dùng hai chân, hai tay khóa cứng Trần Cảnh, khiến anh không thể nhúc nhích được.
- Ngươi yên tâm đi, ngươi không c·hết được đâu. Từ giờ phút này trở đi ngươi đã là gia nô của bọn ta rồi! Ngươi nên biết ơn điều đó đi.
- Vong Xuyên! Hoàng Tuyền!
Trần Cảnh biết mình bị rơi vào bẫy rồi liền cố gắng huy động hai thanh kiếm nhưng thật là kì lạ. Bọn chúng có phản ứng nhưng dường như không hề coi hai người trước mắt là kẻ địch, thậm chí ngay cả Thiên Ti cũng vậy.
- Đừng chống cự vô ích, tiểu thư đã đánh dấu nên người người rồi. Từ giờ thân xác, linh hồn ngươi đã thuộc về tiểu thư nên bọn chúng cũng sẽ coi tiểu thư là chủ. Giờ tới lượt ta, yên tâm, ta không thô bạo như vậy đâu.
“Ngoàm” nàng mèo vừa dứt lời cũng dùng bộ hàm sắc nhọn của mình cắn vào vai còn lại của anh. Vị máu của Trần Cảnh ngay lập tức kích thích huyết tính trong cơ thể nàng. Sau đó nàng ta cũng bắt đầu hút nguyên khí, thậm chí có phần còn tàn bạo hơn tiểu thư nhà mình nữa.
Trần Cảnh hết cách đành phải ngồi đó chịu trận, anh cố cân bằng giữa lượng nguyên khí bị hút đi cùng nguyên khí bổ sung đến từ Lôi Trì. Vậy là ba người cứ quấn lấy nhau như vậy cho tới sáng.