Chương 9: Ép cưới 2
Nói tới đây, Cửu Nhi không nhịn được mà lè lưỡi liếm cái mũi mình một cái. Nàng vẫn giữ thói quen này dù cho hiện tại bề ngoài của nàng nhìn không khác Nhân tộc lắm.
Miêu Nhị cũng dựng đuôi lên tỏ ý vui vẻ:
- Vậy giờ chúng ta nên làm gì với hắn?
Cửu Nhi nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Đánh dấu xem như là đã kết đôi, hơn nữa hắn đã uống thứ đó của ta và em, như vậy trên đời này chỉ có giao hoan với chúng ta mới có thể khiến hắn thỏa mãn, người khác dù có thế nào thì cũng chẳng thể khiến hắn dựng thương lên được đâu.
Nói rồi, nàng nhìn về phía xa xa. Hai tay lại không tự chủ được mà nghịch ngợm quả đào tiên căng mọng của mình.
- Ngay lúc này ta thật sự muốn cưỡi lên người hắn, vắt kiệt tinh chất trong cơ thể hắn nhưng nếu làm vậy, hắn sẽ sặc thận mà c·hết mất. Đành cố gắng kìm nén sự khó chịu này lại vậy. Mà em hỏi ta giờ làm gì, ta cũng không có câu trả lời rõ ràng…
Trần Cảnh cuối cùng cũng tắm rửa xong, anh mặc lại quần áo và đi về phía Cửu Nhi đang ngồi, thấy tư thế gợi tình của nàng Trần Cảnh liền cúi đầu xuống và véo mạnh vào đùi mình, tránh cho bản thân không nhịn được mà lao vào.
- Được rồi hai vị chủ nhân của ta, hai người nên mặc quần áo vào đi. Chúng ta sắp vào thành, cứ như thế này thật là không tiện.
Cửu Nhi nghe vậy thì nhảy xuống, bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Trần Cảnh:
- Bọn ta không có quần áo, với lại chúng ta như thế này ngươi không thích nhìn hay sao?
Cửu Nhi vừa nói vừa áp sát cặp đào tiên vào mặt Trần Cảnh. Trần Cảnh cũng chỉ có thể gắng gượng chống lại một lúc rồi cũng phải chịu thỏa hiệp với bản năng của mình. Anh vòng tay qua eo, kéo Cửu Nhi lại gần, úp mặt vào đấy mà hít một hơi, thật đã nghiền.
Trời sinh Mị thể, người có thể chất này khi vừa chào đời đã mang trong mình mùi hương cực kỳ đặc biệt, càng lớn thì mùi hương này càng rõ rệt. Khi bắt đầu dậy thì, ở Cửu Vĩ là khoảng năm trăm năm, mùi hương ấy sẽ trở thành Mị hương, bất kỳ người khác giới nào hít phải sẽ đều c·hết mê c·hết mệt chủ nhân của nó. Hít một lần là nghiện, tựa như m·a t·úy vậy.
Biết trước điều ấy nhưng không thể chống lại, cố gắng giữ thần trí tỉnh táo trong khi bàn tay đang dần mất kiểm soát. Cái cảm giác này khiến Trần Cảnh cảm thấy khó chịu, hưng phấn cuối cùng là sợ hãi. Anh nghĩ:
“Mị thể trong thế giới song song không mạnh như thế này, đúng như lời Linh Lộc lão nhân cảnh báo! Nếu cứ cho rằng mọi thứ xoay xung quanh mình như trước thì chắc chắn sẽ phải c·hết.”
“Phập” Trần Cảnh quyết đoán cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, cơn đau kinh khủng đó cùng mùi máu đã làm anh lấy lại được kiểm soát. Trần Cảnh vội đẩy Cửu Nhi ra và thở gấp.
- Hô! Được đấy, lần đầu có người thực sự chống lại được Mị hương của ta chỉ bằng việc cắn lưỡi. Người thường thì cho dù có cạo xương lóc thịt thì cũng chả thể nào tỉnh lại được đâu. Làm phu quân của ta cũng nên có chút bản lĩnh như này mới phải chứ. Hi hi hi!
Cửu Nhi bị đẩy ra bất ngờ cũng không hề giận, cuối cùng nàng cũng đã tìm được nam tử thực sự chống lại được Mị hương. Điều này chứng tỏ Trần Cảnh là một con ngựa giống tốt, thích hợp để sinh sản hậu duệ. Miêu Nhị ở một bên quan sát cũng gật gật đầu ưng thuận.
“Tiểu thư xem ra đã chọn đúng người, nghĩ lại thì nam nhân nơi đó toàn là thái giám không thương, chỉ dám liếc nàng chứ không dám đụng. Trời sinh Mị thể, khắc c·hết phu quân! Một khi hít phải Mị hương sẽ phát điên phát dại. Hơn nữa lên giường với tiểu thư chính là đối đầu với hoàng thất Đào Đô, lũ nhát gan ấy dù có cho tiền cũng không dám. Vậy nên chúng mới tìm đám tặc đến từ Hiên Viên thiên hạ này, thân là người cao quý lại thất thân trong tay đám tặc phỉ thấp hèn. Luận việc này, c·hết cũng không rửa hết tội…”
Miêu Nhị nghĩ vậy thì chẹp miệng mà tự nhủ:
- Tên này thân mang song kiếm, lai lịch hai thanh kiếm không hề đơn giản. Kiến thức y học uyên thâm, thân thể máu thịt lại không khác gì linh đan thượng hạng. Nhân tộc ư, tất nhiên không phải. Người bình thường, thân phận thấp hèn lại càng không phải. Tiểu thư và ta gả cho hắn xem như cũng không quá tệ…
Sau khi lấy lại được tinh thần, Trần Cảnh vốc lấy ít nước lạnh để súc miệng và rửa mặt cho tỉnh táo. Anh liếc nhìn hai thứ vưu vật đang ngồi kia mà thở dài thườn thượt. Họa phúc song hành, tốt mái hại trống mà!
“Ọt ọt…” Bụng của Trần Cảnh lúc này reo vang. Phải rồi, từ hôm qua đến giờ chỉ mới uống được vài ngụm nước chứ đã ăn được gì đâu. Sau khi làm xong mọi thứ, Trần Cảnh quay trở lại bãi đá và bắt đầu nhóm lửa nấu ăn:
- Hai người chắc cũng đói rồi, ta sẽ nấu ăn ở đây! Hai người hãy đi tắm rửa đi rồi ta cùng ăn sáng.
Cửu Nhi gật gật đầu sau đó nắm tay Miêu Nhị rời đi, trước khi đi khuất còn nói vọng lại:
- Ngươi cần học lại cách xưng hô của mình! Bọn ta là phu phân và cũng là chủ nhân của ngươi. Từ nay về sau ngươi phải gọi hai ta là tiểu thư, ta thích cách gọi này, nghe quen rồi…
Trần Cảnh vẫn ngồi yên đó, anh không đáp lại mà chỉ ngồi đó nhìn ngọn lửa đang từ từ thiêu đốt đám cỏ khô thành tro bụi.
“Ván cờ tiên gia đã không còn xoay quanh ta nữa, nó đã biến ảo thành một thứ mà ta không tài nào dự đoán được. Trong cơ thể ta bị cấy Hỗn Độn Thiên Hồ là thật, nhưng hình như không phải nội đan như trong thế giới do Vạn Dược Điển tạo ra. Bằng cách nào đó Linh Lộc tiền bối đã giúp ta hợp nhất với nó và điều đó biến ta thành một viên linh dược biết đi như cũ. Giờ phải làm sao đây…”
Những suy nghĩ như vậy cứ quanh quẩn mãi trong đầu Trần Cảnh, lửa cháy đã tàn mà anh vẫn chưa hề nhận thấy.
- Này, Trần Cảnh! Ngươi làm sao mà thẫn thờ như vậy?
Giọng củ Miêu Nhị cất lên làm Trần Cảnh giật mình sực tỉnh. Mặt của Miêu Nhị dí sát vào mặt Trần Cảnh khiến anh hoảng hồn la toáng lên:
- Á!
Trần Cảnh bị dọa ngã ngửa ra sau, hai người kia thấy vậy thì liền cười khúc khích. Trần Cảnh định thần lại rồi lắc đầu, xem ra lần sau không thể phân tâm nghĩ ngợi lung tung như vậy, quá nguy hiểm.
- Nè, tên kia! Thức ăn của chúng ta đâu?
Miêu Nhị lúc này bụng bắt đầu kêu ùng ục nên nàng lập tức càu nhàu với Trần Cảnh. Anh bị nhắc mới sực tỉnh là mình chứ nấu bữa sáng, vậy là liền nở một nụ cười ngượng ngạo:
- Hì hì, hai vị tiểu thư tắm nhanh quá! Ta chưa kịp chuẩn bị gì cả… giờ a nấu nga đây, năm phút sẽ có!
Không để cho hai người kia kịp phản ứng, Trần Cảnh đã xuất ra Hoàng Tuyền. Kiếm vung lên, đá vụn rơi xuống. Rất nhanh anh đã đẽo ra một cái bàn ăn cùng ba cái ghế từ tảng đá sau lưng mình.
- Kiếm pháp này của ngươi…
Cửu Nhi nhìn thấy một màn này không khỏi thốt lên kinh ngạc. iếm pháp sắc bén, tinh diệu. Mặt đá bị kiếm cắt ra bóng loáng như ngương, không một vết trầy xước. Trần Cảnh thấy Cửu Nhi có vẻ hứng thú với kiếm pháp liền giội cho nàng một gáo nước lạnh.
- Đây không phải kiếm pháp mà là đao pháp, làm Cửu tiểu thư thất vọng rồi!
Cửu Nhi thấy Trần Cảnh phản kháng thì chỉ cười nhẹ:
- Hì hì, đao pháp sao? Ta muốn học, ngươi dạy cho ta đi!
- Được thôi! Tiểu thư muốn học thì ta sẽ dạy, nhưng đêm nay ta muốn được ở trên.
Trần Cảnh đáp lại gọn lỏn.