Chương 6: Tâm cơ 1
Tốc độ phi kiếm là cực nhanh, đi được có một lúc mà ngoảnh đầu nhìn về phía sau đã không thể thấy vùng đầm lầy âm u phía sau kia nữa. Trần Cảnh cứ đi mãi về phía trước cho đến khi khi bốn mặt trăng đã chia nhau ngư trị một góc trời, lúc này anh mới chịu dừng lại.
Trước mặt Trần Cảnh là một cái hồ nước rất lớn, đứng từ bên này bờ chẳng thể thấy được bờ đối diện. Xung quanh đây cũng cực kỳ hoang vu, không có lấy một bóng người. Trần Cảnh hít thật sâu cái bầu không khí trong lành rồi nói:
- Nơi này cách phủ thành chủ khoảng mười ngày xe ngựa, nếu có đường lớn, bằng phẳng thì chắc chỉ mất năm ngày. Gần phủ thành chủ, dân cư đông đúc như vậy mà lại hoang phí quá nhiều đất đai màu mỡ, năm nào cũng có n·ạn đ·ói xảy ra, thật là làm việc tắc trách mà!
Cô nàng Cửu Vĩ kia nghe vậy thì liền ngồi xuống, đưa chân ra mép phi kiếm và đung đưa:
- Công tử quả là một người có tấm lòng vì thiên hạ, sao công tử không vào triều làm quan? Như vậy có thể thực hiện giấc mơ của mình, tạo phúc cho bá tánh.
Trần Cảnh đứng trên đầu mũi kiếm, gió từ mặt hồ thổi lên làm bay bay tay áo. Dưới ánh trăng, Trần Cảnh hiện ra tựa như một vị tiên gia đang đứng đó, quan sát chúng sinh một phương vậy.
- Công tử? Cách gọi này ta thích! Hơn nữa tiểu thư hiểu nhầm rồi, ta không phải là một người có lòng vì thiên hạ, chỉ là có hơi bực mình vì chế độ đất đai ngu ngốc này mà thôi…
Ở nơi xa, nữ vương thành chủ nghe Trần Cảnh nói vậy thì mặt hơi tái đi. Tuy nhiên nàng vẫn kìm nén cơn thịnh nộ này lại và tiếp tục quan sát. Vấn đề n·ạn đ·ói quả thực khiến nàng đau đầu, mang tiếng là thành chủ nhưng đất đai nàng có thể quản cũng chỉ vỏn vẹn trong Cửu Vĩ khu mà thôi. Cửu Vĩ khu rất nhỏ và nghèo nàn, chủ yếu là các mỏ muối và khoáng, đất canh tác rất ít.
Mảnh đất Trần Cảnh đang đứng thuộc Thanh Long khu, bọn thằn lằn này không thích nông nghiệp nhưng lại sống quanh những vùng đất phì nhiêu, hay quanh những vùng có thủy triều lên xuống. Dựa theo thỏa thuận, nàng không thể t·ấn c·ông hay khai phá vùng đất này được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cỏ mọc ở đấy trong khi con dân mình đang c·hết đói.
Tòa thành này không nhận được viện trợ từ Đào Đô, giao thương với Trấn Thủy thành phồn hoa ngay sát bên cũng bị hạn chế và ép giá rất nhiều, vậy nên nếu Trần Cảnh có thể giải quyết được vấn đề này, nàng nhường luôn cái ghế này cho hắn hoặc làm tì nữ ấm giường cũng chả sao…
Phía bên kia, Trần Cảnh cũng đã tỉm được một nơi thích hợp để hạ xuống. Đó là một bãi đá sỏi rất mịn và tròn, Xung quanh đó có rất nhiều đá tảng lớn trong khi bốn phía là đồng bằng. Tựa như là có ai đó đập vỡ một ngọn núi nhỏ sau đó vứt nó ở đây vậy.
“Bép bép”! Trần Cảnh giơ tay vỗ vỗ vào mông nàng mèo kia mấy cái để rút Thiên Ti ra, thấy v·ết t·hương đã hoàn toàn lành lại không một vết sẹo thì anh rất ngạc nhiên. Trong điều kiện chỉ có một ít dược phẩm hạ cấp cùng sơ cứu qua loa vậy mà có thể hồi phục tới mức này thì quả là một sinh vật cực kỳ biến thái.
- Ngươi làm gì vậy? Dừng lại mau tên biến thái!
Vị tiểu thư kia thấy Trần Cảnh tự nhiên vỗ mông người hầu của mình thì vội chạy lại, Trần Cảnh thấy hình như có hiểu lầm thì vội né qua một bên sau đó chìa tay ra. Trong lòng bàn tay của anh là một dúm lông trắng, hệt như được dệt từ bạch kim. Trên nó còn dính bê bết máu tươi.
- Tiểu thư hiểu nhầm, viết thương đã lành nên ta chỉ rút chỉ mà thôi. Hơn nữa chả phải tiểu thư đến tận lúc này vẫn đang lõa thể đó sao? Nếu nói biến thái thì không phải tiểu thư biến thái hơn ta à?
- Ngươi… Ngươi…
Cái tai cáo của nàng dựng lên, đuôi xù thành một cục tỏ vẻ rất tức giận nhưng cũng chả thèm che thân gì cả. Trần Cảnh cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, xét về màu lông trắng xám kia thì hẳn là Cửu Vĩ dòng thứ, càng gần dòng chính, huyết mạch càng cao thì màu lông lại càng trắng và có ánh kim vàng.
- Được rồi được rồi. Cô mèo kia cũng đừng giả bộ ngủ nữa. Hai người dẫn nhau đi tắm cho sạch máu huyết trên cơ thể đi. Ta sẽ đi tìm nơi ở tạm với quần áo cho.
Dứt lời Trần Cảnh toan quay người rời đi thì chợt nhớ ra gì đó liền hỏi:
- Trong hai người, có ai biết dùng kiếm không?
Vị tiểu thư kia liền nói:
- Ta có biết một chút!
Trần Cảnh gật đầu sau đó cắm thanh Vong Xuyên xuống đất:
- Được, vậy giao thanh kiếm này cho cô để phòng thân. Tên nó là Vong Xuyên, đừng làm bẩn nó đấy!
Dặn dò xong, Trần Cảnh ném ra Hoàng Tuyền kiếm, đạp lên nó và bay đi mất.
Sau khi xác định Trần Cảnh đã rời đi, vị tiểu thư kia mới tiến đến nhặt thanh kiếm lên sau đó thì cùng với người hầu của mình bước xuống nước mà tắm rửa.
- Tiểu thư, người kia có đáng tin không?
Nghe thấy hầu cận của mình hỏi như vậy, vị tiểu thư này liền rơi vào suy tư. Tay nàng vuốt nhẹ lên thân Vong Xuyên, những phù văn, đồ đằng cũng theo đó mà sáng rực.
- Ta không biết, lúc ở trong hang ta đã dùng Mị thuật để mệ hoặc hắn nhưng hắn chả có biểu hiện gì cả. Ngay cả khi ta lõa thể, mời gọi hắn cũng chẳng phản ứng khá hơn là bao. Lúc nãy hắn vỗ mông em cũng chỉ đơn thuần là rút chỉ, không tận dụng thời cơ mà làm chuyện xằng bậy. Dưới Mị thuật trời sinh của ta, ngàn năm qua không một tên nam nhân nào thoát được. Vậy mà…
Người hầu cận kia cũng vừa kỳ cọ thân thể cho chủ nhân mình vừa lắc đầu đáp lời:
- Thật đáng tiếc, hắn vậy mà lại là Nhân tộc. Nếu hắn là Cửu Vĩ thì thật là hay biết mấy, chúng ta sẽ có được thêm một chút hy vọng cầu sinh.
Vị tiểu thư kia chỉ cười nhạt, nàng vung kiếm về phía trước, phù văn sáng lên. Mặt nước ngay lập tức nổ tung, rẽ sóng ra bên. Nàng hầu kia cũng theo đó mà nhảy thót lên, lông tóc trên người dựng đứng hết cả.
- Thanh kiếm này có đồ đằng của tộc ta, một loại đồ đằng rất cổ xưa mà ta chưa từng thấy qua. Nó đang phản ứng lại với dòng máu Cửu Vĩ chảy trong huyết quản ta, thanh kiếm này vì Cửu Vĩ mà sinh, cũng chỉ có Cửu Vĩ tộc nhân mới dùng được. Miêu Nhị à, em đi theo ta suốt ngàn năm qua hẳn là cũng thấy nhiều thứ mới lạ. Em nói xem, tại sao một tên Nhân tộc không có huyết thống Cửu Vĩ lại dùng được thanh kiếm này?
Nàng hầu tên Miêu Nhị này nghe vậy thì cũng lắc đầu nguầy nguậy. Ngay cả vị cường giả bí ẩn đang theo dõi kia cùng nữ vương thành chủ cũng đều cảm thấy hứng thú với câu hỏi này.
- Ta cho rằng thân phận của người này không hề đơn giản. Trên người hắn ta cảm nhận được rất nhiều bí mật, thân thể phàm nhân nhưng lại có thể điều khiển phi kiếm, chém g·iết cả một toán c·ướp có vũ trang khét tiếng ở nơi này. Hơn nữa hắn cũng rất thú vị, vậy nên ta quyết định sẽ biến hắn thành nô bộc của ta.
Miêu Nhị nghe vậy thì bỗng tim đập loạn nhịp, nàng lắp bắp nói:
- Tiểu thư! Nếu như vậy người sẽ…
Vị tiểu thư này chỉ nhẹ khẩy mũi kiếm, xé toạc đám mây đen phía chân trời xa mà nói:
- Thanh kiếm này ta muốn, nhưng tiếc là nó đã có chủ mà chủ của nó lại là ân nhân của ta, hơn nữa ta và em trước khi bị trục xuất đều đã bị phế bỏ phần lớn tu vi, chúng ta không thể g·iết người đoạt bảo được. Đã đến đường cùng rồi vậy thì ta sẽ biến hắn thành sủng vật của ta và em, miễn hắn làm được việc thì cái thân xử nữ này cho hắn cũng được. Em vẫn sẽ theo ta chứ?