Chương 31: Vào thành
Lúc bước tới cổng thành, Trần Cảnh đã bị binh lính ở đó chặn lại:
- Công tử, có lệnh giới nghiêm! Nhân tộc không được phép vào thành. Mong công tử thông cảm.
Trần Cảnh lúc này cũng hơi bất ngờ, anh liền hỏi:
- Ta quả thật chưa nghe thấy thông báo này. Trong thành đã xảy ra chuyện gì sao?
Mấy người lính gác nhìn nhau rồi lại nhìn Trần Cảnh. Bộ đồ anh đang mặc trước ngực có thêu đồ đằng của Cửu Vĩ. Người được phép mặc bộ y phục này không nhiều, Nhân tộc thì lại càng hiếm. Tuy không biết Trần Cảnh là ai nhưng họ cũng không dám quá phận.
“Hì hì, y phục của ta được thiết kế tương tự y phục mà hai vị kia yêu cầu. Nói cách khác đây là y phục hoàng gia, không cần biết người mặc nó là ai, không cần biết đây là thật hay giả. Người thường nhìn thấy nó thì cứ phải lễ kính ba phần trước đã.”
- Tên này gan lớn đấy. Bộ đồ của hắn mặc tuy có khác biệt nhưng về cơ bản chính là cùng một dạng với tiểu thư. Nói cách khác là hắn đang mặc hoàng bào! Chúng ta có nên ra mặt?
Miêu Nhị ngồi ở một quán bên đường, nàng vừa rót nước cho Cửu Nhi vừa thỏ thẻ to nhỏ.
- Kệ đi! Từ khi thấy hắn mặc bộ đồ này thì ta đã biết thể nào hắn cũng gặp rắc rối. Ta rất tò mò xem hắn sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Cửu Nhi ngồi vắt chân lên nhau, chả ra dáng thục nữ gì cả. Một tay nàng mân mê chén trà nóng, tay kia thì ngoắc ngoắc ý bảo Trần Cảnh mau tới đây.
Trần Cảnh thấy vậy thì chỉ cười, anh cũng chả tức giận hay khó chịu.
- Mấy vị quan gia. Hay là thế này đi…
Trần Cảnh cười tà, anh gọi mấy tên cấp cao ở đây ra một góc vắng sau đó dúi cho chúng mấy lọ linh dịch cực phẩm. Sau đó anh hóa Thiên Ti thành một cái mặt nạ Cửu Vĩ màu đen.
- Mấy vị quan gia! Hôm nay không có Nhân tộc nào đi vào thành, phải chứ?
- Ha ha ha, không có! Hôm nay không có Nhân tộc nào đi vào thành cả!
Mấy người kia nhận quà xong cười lên ha ha, Trần Cảnh thấy đám lính này là người thức thời liền tặng thêm cho chúng mấy vò rượu được chưng cất từ khoai lang sau đó hiên ngang vào thành trước con mắt ngạc nhiên của hai người kia.
Trần Cảnh đi dến đâu, lính gác liền cúi chào đến ấy. Cứ mỗi người cúi chào, Trần Cảnh lại tặng cho họ một bình linh dịch trung phẩm. Vậy là một đám lính báo tin cho nhau, bỏ bê công việc mà chạy ra xếp hàng cúi chào Trần Cảnh.
Khi anh bước đến chỗ Miêu Nhị, nàng ta há hốc mồn kinh ngạc. Đây là dùng tiền đập c·hết người trong truyền thuyết sao? Trần Cảnh giống như một tên nhà giàu mới nổi, dùng cả kho vàng để đổi lấy mấy cái cúi chào vô nghĩa từ đám lính quèn.
Trong mắt Cửu Nhi, hành động này của Trần Cảnh lại có ý nghĩa rất lớn. Trần Cảnh vừa củng cố niềm tin của đám lính này cùng người dân xung quanh với cái áo mà anh đang mặc. Giờ thì ai dám nghi ngờ anh là tên g·iả m·ạo chứ. Cho dù biết anh là tên g·iả m·ạo thật thì bọn họ cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ thôi, chả ai bắt bẻ gì nữa cả.
- Hai vị tiểu thư thấy màn trình diễn này thế nào?
Trần Cảnh ngồi xuống ghế, anh rót trà cho hai người rồi tự rót cho mình. Miêu Nhị thấy nụ cười đáng khinh của anh thì liền hừ lạnh:
- Trò hề rẻ tiền!
Trần Cảnh nghe vậy thì không nhịn được mà cười lớn:
- Hà hà! Miêu tiểu thư nói vậy là sai rồi. Quả thật dây chỉ là một trò hề nhưng nó không hề rẻ chút nào. Dù sao thì ta cũng từ miệng bọn họ nghe được vài thông tin hay ho…
Miêu Nhị và Cửu Nhi lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại, bọn họ muốn biết Trần Cảnh dùng nhiều tiền như vậy đã đổi được những thông tin gì. Trần Cảnh ung dung nói:
- Bây giờ là mùng chín tháng mười năm Ngụy Vương thứ mười. Tại sao gọi là Ngụy Vương thì là vì hắn ta tự xưng vương. Trong số mười hai Chiếu Vương lệnh, hắn mới chỉ thu hồi được tám cái. Điều này đã được các trưởng lão công bố nên không sai được. Chính vì không tập hợp đủ nên hắn không được Nguyệt Hoa tiên đế giao cho quân lệnh. Cuộc chiến đoạt đích vẫn đang diễn ra chứ chưa kết thúc đâu tiểu thư à!
Cửu Nhi nghe vậy thì chỉ cười nhạt tỏ ý ta dây biết lâu rồi. Trần Cảnh cũng chỉ thở dài. Anh uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Nói là vậy nhưng tình hình rất tệ. Tất cả mấy người kia đều tuyên bố n·gộ đ·ộc c·hết hết rồi. Đó cho cùng cũng chỉ là tuyên bố của các tộc chứ chả có bằng chứng gì cả. Người sống duy nhất mà ai ai cũng biết chính là Cửu tiểu thư đây. Giờ tất cả sẽ nhắm vào tấm Chiếu Vương lệnh trong tay tiểu thư.
Tiểu Cửu thấy Trần Cảnh nói có lý thì hỏi:
- Vậy kế hoạch của ngươi là gì?
Trần Cảnh chỉ tay xuống đất mà ung dung nói:
- Tình huống bất lợi như thế này chỉ còn cách hất tung bàn cơ lên. Hắn xưng đế ta cũng xưng đế. Trong một năm ta phải chiếm được Trấn Yêu thành. Mười năm sau khởi binh t·ấn c·ông Đào Đô!
Miêu Nhị nghe vậy thì xù lông lên hét:
- Trần Cảnh, ngươi điên rồi!
Trần Cảnh chỉ phất tay tỏ ý nói nhỏ thôi sau đó bảo:
- Buộc phải điên thôi, tình thế bây giờ, không điên khó sống!
Cửu Nhi thấy Trần Cảnh ngông cuồng như vậy thì có chút lấy làm lạ. Đây không giống Trần Cảnh yếu đuối thích làm mấy trò vặt vãnh lấy lòng mà nàng biết.
- Hừ! Trấn Yêu thành là nơi hỗn tạp, vị trí lại nằm ở ngay bên rìa vùng hoang địa. Trước giờ chưa từng có ai thống nhất được nó cả. Nếu ngươi manh nha c·hiếm đ·óng nơi này thì Đào Đô muốn diệt ngươi, Long Trì muốn diệt ngươi, ngay cả Hiên Viên cũng muốn diệt ngươi.
Cửu Nhi lắc lắc đuôi ra vẻ khinh thường mà nhắc nhở Trần Cảnh. Anh nhìn nàng ta rồi lại nhìn chén trà. Sau một lúc tính toán rồi mới trả lời:
- Nơi khỉ ho cò gáy này không tốt bằng những tòa thành hoang địa còn lại, có thể nói là nơi tệ nhất, chả ai thèm c·hiếm đ·óng. Nhưng trận chiến Táng Thần sơn ba ngàn năm trước đã thay đổi tất cả. Tòa thành này vẫn còn dư âm của trận chiến ấy, ai ai cũng muốn móc được cái gì đó từ những cái xác nát bét được c·hôn v·ùi trong bùn đất. Cuối cùng thì cả ba nhà có ai móc được cái gì đâu, còn c·hết thêm một đám cường giả. C·hết càng nhiều thì niềm tin vào báu vật lại càng mãnh liệt. Từ đó tới nay họ vẫn luôn ôm cái hy vọng hão huyền ấy. Vậy nên nếu tiểu thư cho họ cái gì đó có thể lấp đầy sự khao khát của họ với tòa thành này, họ sẽ tự rời đi thôi.
Miêu Nhị ở bên nghe Trần Cảnh chém gió đến rát cả tai. Nàng hậm hực càu nhàu:
- Nói phét dễ hơn làm. Ngươi có thứ mà họ muốn sao? Nếu dễ như vậy thì cái tòa thành này đã đổi chủ lâu rồi, không đến lượt chúng ta chen chân vào.
Trần Cảnh thấy cô mèo này diễn kịch quá tệ, anh giơ tay chụp lấy cái đuôi đang phe phẩy bên tai mình mà vuốt vuốt.
- Có thì quả thực là có. Nhưng lòng tham là vô đáy, lấp thế nào cũng không đầy được đâu. Vậy nên việc trước tiên cần làm là ràng buộc lợi ích của họ vào chúng ta đã. Phải để họ biết ơn với thứ được trao chứ không phải là một cơn đói khát vô cùng vô tận.
Trần Cảnh tiện tay nắn nắn, giựt giựt cái đuôi của Miêu Nhị để trả thù. Miêu Nhị tức lắm nhưng cũng không làm gì được Trần Cảnh. Thấy Cửu Nhi ngồi đó cười khẩy, Trần Cảnh buông tay mà rót cho bàng ta một chén trà, anh nói:
- Nếu nói về sự điên cuồng, không phải Cửu tiểu thư đây còn điên hơn cả ta sao? Biết rõ bản thân là mục tiêu mà không chọn cách biến mất như những người khác. Giờ nhìn tiểu thư xem, thân mặc vương bào còn ngồi uống trà ngay giữa đường chính. Tiểu thư bây giờ y hệt một cái bia phát sáng để người người ngắm vào. Một lần b·ị b·ắt cóc suýt c·hết còn chưa sợ sao?