Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 30: Băng Long hiện thế




Chương 30: Băng Long hiện thế

Trần Cảnh nhìn thấy lớp vảy óng ánh này không nhịn được mà hét lên! Ở bên kia, Thanh Tuyền thành chủ đang quan sát cũng phải giật mình kinh sợ.

- Tên nhóc này vận khí lớn thật. Biến mất hơn một tháng, không chút dấu vết. Đột ngột trở về vậy mà bắt thêm được một con băng long. Băng long hiện thế chính là đánh dấu sự khởi đầu của một đại thiên kiếp, giờ còn thiếu mỗi Thiên Hồ nữa thôi. Xem ra vị trí của mười tộc lại sắp thay đổi rồi.

Thanh Tuyết ngồi bên nghe vậy thì chỉ khẽ gật đầu mà không bình luận gì cả. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trần Cảnh cũng đã chấp nhận được sự thật. Người mà băng long kết đôi chính là người ứng kiếp, cái vị trí này hại nhiều hơn lợi. Ngoài việc phải làm chó cho thiên đạo ra còn bị người người đuổi g·iết, khổ không thể tả.

- Ài! Nếu số ta không thoát khỏi c·ái c·hết vậy thì sống sao cho thống khoái cái đã. Sợ sợ sệt sệt, cẩn thận tỉ mỉ cũng chẳng để làm gì.

Trần Cảnh quyết chí, anh cởi bỏ quần áo ướt ra, lau khô người sau đó chui vào trong kén và đóng nắp lại. Trần Cảnh lúc này bộc phát thú tính, anh bắt đầu cởi đồ của Cửu Nhi, sau khi nắn bóp thỏa thuê thì lại t·ấn c·ông Miêu Nhị, ngay cả Băng Nhi cũng không tha.

Sau một hồi vật lộn, Trần Cảnh vẫn chưa làm chính sự. Anh chỉ đơn thuần là thỏa mãn cảm giác tiếp xúc da thịt thôi chứ làm chuyện đó trong trạng thái này chính là đặt cược mạng sống. Nếu không làm họ thỏa mãn là bị ăn thịt ngay, cách c·hết này không vui chút nào hết.

Trần Cảnh lúc này cũng đã mệt, anh gối đầu lên Băng Nhi, gác chân lên Miêu Nhị. Tai tay thì vuốt ve hai trái đào căng mọng, nhỏ xinh của Cửu Nhi. Vừa nghịch ngợm anh vừa nói:



- Trong thế giới này có rất nhiều thứ to lớn. Thứ ta nghĩ là núi cao hóa ra chỉ là đồi nhỏ, thứ ta nghĩ là rừng rậm chỉ qua là bụi cỏ. ngay thôn ta có một rừng cây cao đến tận trời, cao hơn những cây khác rất nhiều. Chỉ một mầm non thôi đã to bằng chín người ôm.

Trần Cảnh vừa miêu tả cái cây vừa dùng tay nhào nặn đào tiên để mô tả. Anh không biết ba người này có nghe không nhưng nói ra làm anh cảm thấy thoải mái hơn.

- Ngay cả con chuột thôn ta cũng rất to. Sau khi thấy được chân thân của một vài chủng tộc, ta luôn nghĩ là đây mới là kích cỡ thực sự của thế giới này. Nhân tộc chúng ta chỉ là một loài tí hon mà thôi. Thế giới trong sách viết rất rộng lớn, lớn hơn Trái đất nơi ta sống rất nhiều. Vậy nên chẳng có gì lạ khi những thứ bình thường lại khổng lồ đến vậy.

Trong lúc đang mân mê thì tay của Trần Cảnh bỗng bị nắm chặt, hai chân cũng bị hất xuống sau đó cũng bị giữ chặt cứng, không thể cử động. Cửu Nhi từ từ xoay người lại, để lộ một nụ cười lạnh sống lưng:

- Phải, trong các tộc thì Nhân tộc có thể xem là nhỏ bé nhất. Tuy vậy cũng là hình dạng tích kiệm năng lượng nhất. Mọi tộc đều có thể biến về Nhân dạng còn Nhân tộc thì không có hóa hình thạng thái. Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã được thiết kế dựa trên Nhân tộc hoặc là như cách mà Trái Đất nói. Chúng ta là bản tiến hóa của Nhân tộc.

Miêu Nhị lúc này cũng thức dậy, nàng ngồi hẳn lên chân của Trần cảnh mà tiếp lời:

- Nếu là trước đây ta sẽ cho lý luận này là tà đạo, nhưng sau khi có được kiến thức về thứ gọi là vật chất đi truyền cùng với lý luận về nhân tế bào phụ của ngươi. Ta thấy cách suy luận này rất khả thi! Có một điều ta phải công nhận, không phải là thế giới này quá hùng vĩ chỉ qua chúng ta thực sự quá nhỏ bé mà thôi.



Chưa kịp để Trần Cảnh hoàn hồn, anh đã bị một cái gì đó ấm ấm, mềm mềm liếm vào bụng, hóa ra đó là lưỡi của Băng Nhi, nàng ta cũng thức dậy rồi. Băng Nhi nhìn Trần Cảnh rồi lên tiếng:

- Cảm ơn ngươi đã trao ta truyền thừa, trong lúc ngủ ta có liên kết với hai người kia nên mọi chuyện ta cũng đã rõ. Từ giờ Cửu Nhi sẽ là chủ, ta và Miêu Nhị vì huyết mạch yếu hơn nên sẽ là hầu cận.

Nói rồi nàng ta cọ cọ đầu vào Cửu Nhi tỏ ý trung thành. Trần Cảnh cũng không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì và cũng không muốn biết. Thoát khỏi đây đã mới chuyện tối quan trọng.

- Trần Cảnh à, ngươi ác thật đấy. Ngươi đã làm bọn ta khó chịu thế này rồi mà tính bỏ đi là được sao? Lại nói, Băng Nhi vẫn chưa phá thân, nên chúng ta sẽ giúp em ấy một chút. Dù sao giao hoan ở hình dạng chân thân này nếu không quen sẽ gặp chút khó khăn. Giờ thì ngươi nâng kim thương lên cho ta hay là để ta giựt nó ra?

Miêu Nhị dứt lời liền ra tay, nàng chộp lấy kim thương của Trần Cảnh rồi kéo. Trần Cảnh đau đến phát khóc nhưng không dãy dụa được. Dưới sự giúp đỡ của Miêu Nhị, Băng Nhi loay hoay một lúc cuối cùng cũng vào được đúng tư thế, sau đó là một cuộc thác loạn không ngừng nghỉ suốt đêm thâu.

Sáng hôm sau, cái kén lại lần nữa mở ra. Ba vị tiểu thư vươn vai sau đó chui ra ngoài. Ba người lao ùm xuống nước mà tắm rửa. Họ để mặc Trần Cảnh suy kiệt đang thở thoi thóp bên trong khoang. Toàn thân Trần Cảnh bị gãy xương nhiều chỗ, kim thương sưng to một cục, trên người toàn dấu móng vuốt với răng.

Rất may là dấu ấn của Băng Nhi đã giúp anh chữa lành một cách nhanh chóng. Cuộc ân ái đêm qua trở nên hoang dại như vậy cũng là vì cái ấn này. Ba người kia ỷ vào nó nên đã buông thả bản thân, Miêu Nhị xém nữa thì cao hứng mà cắn đứt kim thương của Trần Cảnh, may mà bị cản lại nếu không to chuyện rồi.



Trần Cảnh thu hồi Thiên Ti và nằm ngửa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nước mùa này bắt đầu trở lạnh, tuy vậy cái lạnh này lại làm Trần Cảnh cảm thấy thoải mái, những v·ết t·hương trên cơ thể đang bị dòng nước làm dịu đi. Một lúc lâu sau, khi cơ thể đã hoàn toàn hồi phục, Trần Cảnh liền hô lớn:

- Ba vị tiểu thư, chúng ta cần phải lên đường thôi! Đã quá giờ rồi.

“Ùm!” Một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Một thân ảnh khổng lồ lao lên khỏi nước khiến toàn bộ mặt hồ rung động, cứ như đã có một quả ngư lôi p·hát n·ổ ở dưới đó vậy. Trước mắt Trần Cảnh, một con rồng toàn thân trắng muốt đang bay lượn, thoắt ẩn thoắt hiện trên chín tầng mây.

Đúng là Băng Long trong truyền thuyết có khác. Chân thân của Băng Nhi phải dài hai mươi mấy mét, đường kính thân phải cỡ ba mét hơn. Nàng ta lao xuống thẳng tắp như một mũi tên sau đó dùng móng vuốt chụp lấy Trần Cảnh rồi bay v·út đi, hướng về phía chân trời.

Chẳng bao lâu, mọi người đã bay tới bên ngoài phủ thành chủ. Băng Nhi hạ xuống một khu vực vắng vẻ sau đó từ từ hóa nhỏ lại. Nàng ta bay tới và quấn quanh cổ Trần Cảnh, nhìn thoáng qua không thể phân biệt được đây là sinh vật sống hay chỉ là một sợi dây chuyền bạc.

Ba người lúc này cũng bận rộn chỉnh đốn lại quần áo. Khác với lúc trước, bây giờ Trần Cảnh vận lên người một bộ đồ cách tân, toàn thân phủ một màu đen tuyền, lấy màu đỏ tươi làm điểm nhấn, vẽ lên hóa văn sông núi. Miêu Nhị và Cửu Nhi thì vẫn mặc bộ váy mà Trần Cảnh may lúc trước, họ đã yêu cầu anh tạo ra nhiều bộ tương tự như vậy và sẽ chỉ mặc nó mà thôi.

- Hoàng Tuyền!

- Vong Xuyên!

Cả hai hô lớn, tế ra phi kiếm rồi đứng trên đó mà bay về phía cổng thành. Trần Cảnh không có phi kiếm nên đành đi bộ vậy.