Chương 32: Vương nghĩa là gì? 1
Cửu Nhi lắc lắc đuôi, cái đuôi ngay lập tức dài ra và quấn lấy cổ của Trần Cảnh. Nàng nhấc anh lên như nhấc một con thú nhỏ, cái đuôi từ từ siết lại tựa như một cái thòng lọng treo cổ khiến Trần Cảnh vô lực giãy dụa. Cửu Nhi kéo sát mặt Trần Cảnh về phía mình và nói:
- Đó không phải là điên cuồng mà là can đảm. Đế vương thì không cần phải chui rúc như lũ sâu bọ, nếu ngay cả một chút uy nghiêm này ngươi cũng không có thì sau này làm sao mà cai trị chúng sinh? Trước đây cũng vậy và giờ cũng vậy, ta không bao giờ chọn chui rúc hay hay bỏ chạy. Ngươi làm ta thất vọng quá đấy Trần Cảnh à!
Trần Cảnh giãy dụa một hồi thì đành từ bỏ, anh giơ tay nhéo hai cái má Cửu Nhi mà khàn giọng nói:
- Khà…À a! Tiểu thư vẫn ngốc… Khà…À a a. Đế vương chi đạo không thể cứng nhắc như vậy…
“Bốp” Cửu Nhi hất tay Trần Cảnh ra rồi tung một quyền thẳng vào bụng khiến Trần Cảnh phun ra máu. Sau đó nàng vứt anh xuống đất, Trần Cảnh nén đau lồm cồm bò dậy thì ngay lập tức bị nàng ta dùng chân nhấn đầu xuống đất.
- Vương đạo? Ngươi cũng dám dạy ta vương đạo? Cái thứ rác rưởi đó của Nhân tộc lão thánh viết ta đã đọc qua không biết bao nhiêu lần. Ta cũng được dạy phải làm vương làm đế như thế nào từ khi mới có hai, ba tuổi. Đối nhân sử thế ra sao ta biết, chính trị kinh tế, binh thư chiến lược ta đều nắm rõ. Chữ “Đế vương” trong lòng ta chính là “Không hổ thẹn”. Vậy nên ta mới không chui rúc chờ thời, ném đá, giật dây như lũ sâu bọ kia. Thứ của ta, ta sẽ đường đường chính chính tới lấy, không ai có thể ngăn cản được.
Trần Cảnh nghe những lời hùng hồn đó thì mỉm cười mãn nguyện, anh giơ tay bắt lấy cái chân đang đạp đầu mình mà sờ nắn. Cửu Nhi chán nghét, nói chuyện với Trần Cảnh như nước đổ lá khoai. Nàng tung cước đá thẳng vào mặt Trần Cảnh khiến anh bay ra xa cả mét.
Trần Cảnh máu mũi máu miệng chảy từa lưa, anh lấy vạt áo lau lau qua loa rồi hướng về phía hai người mà nở một nụ cười tươi rói. Mấy người đi đường thấy Trần Cảnh hành động như vậy thì liền xì xào to nhỏ với nhau nhưng Trần Cảnh hoàn toàn không để ý.
- Ài, Cửu tiểu thư đâu cần ra tay mạnh thế chứ. Chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ xem xem người có xứng làm đế một phương hay không thôi. Người vượt qua rồi! Chúc mừng, chúc mừng!
Trần Cảnh chắp tay bắt ấn, quỳ gối hành lễ vạn phúc. Cửu Nhi nghiễm nhiên hưởng thụ còn Miêu Nhị ở bên cười khinh thường:
- Trò hề rẻ tiền, ngươi diễn cho ai xem vậy?
Trần Cảnh lắc lắc vai rồi dùng ta phủi bụi trên quần áo, anh ung dung ngồi xuống bàn trà mà nói:
- Có người muốn xem nên ta buộc phải diễn. Dù sao đây cũng là đoạt đích chi chiến, các bô lão vẫn luôn theo dõi cuộc chiến này đó thôi. Vậy nên cách nhanh nhất để ghi điểm là làm rõ vương đạo của mình, thể hiện cho họ thấy bản thân mình mới xứng làm đế Đào Đô, mấy kẻ khác chỉ toàn là rác rưởi. Máu là thật, mạng là thật, cái gì cũng là thật nhưng tất cả chỉ là một vở hài kịch, rất buồn cười phải không?
Cửu Nhi chỉ khẽ thở dài, nàng nói:
- Ngươi diễn quá tệ!
Trần Cảnh cười khẽ:
- Thì như Miêu tiểu thư nói đó thôi. Đây là một trò hề rẻ tiền mục đích là để thông báo. Tiểu thư nhìn xem, dụ được một đám ngốc ra rồi này.
Trần Cảnh chỉ tay về phía xa, ngay đằng sau Miêu Nhị xuất hiện một nhóm người đang kết thành đoàn bước tới. Dân chúng xung quanh thấy vậy thì vội chạy hết vào nhà, phố xá bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến al5 thường.
- Cửu Nhi, giao Vương Lệnh cho chúng ta đi.
Người dẫn đầu lên tiếng thật to, Trần Cảnh có hơi nhăn mặt lại.
- Trực tiếp như vậy sao? Cuộc chiến đoạt đích này chỉ giới hạn tu vi cấp kim đan cảnh viên mãn. Bọn chúng lấy đâu ra sự tự tin ấy nhỉ?
Cửu Nhi lúc này từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, sáng rực và đặt lên bàn. Nàng nói:
- Luật đó ở đâu ra vậy? Lần trước ta còn sống rời đi là vì lão tổ phụ đã dùng mạng mình để đổi. Nhìn xem, người đến có hai vị phá hư cảnh. Lần này chúng ta c·hết chắc rồi.
Trần Cảnh nghe vậy thì chột dạ, cái luật anh nói chỉ qua là ở trong thế giới mà Linh Lộc lão nhân tạo ra, ngay từ đầu không nên tin là thật mới phải. Người kia lại lần nữa lên tiếng nhưng không bước lại:
- Cửu Nhi, ngươi thoát khỏi tay chúng ta một lần thì nên biết quý trọng mạng sống của mình mới phải chứ. Ta không ngờ trong mười hai người kế vị lại có một kẻ ngu ngốc, không biết tiến thối như vậy. Ngươi đã giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian đấy!
Cửu Nhi lúc này chỉ im lặng mà không đáp lại. Trần Cảnh thấy vậy thì chỉ cười nhẹ, anh lấy trong nhẫn ra một trăm lọ linh dịch thượng phẩm đặt ngổn ngang lên bàn và dùng giọng quát lớn:
- Một cái đầu kim đan cảnh đổi một trăm lọ linh dịch cực phẩm, một cái đầu phá hư cảnh đổi một ngàn lọ.
Trần Cảnh hét khàn cả cổ nhưng xung quanh vẫn yên lặng như tờ, không một ai đáp lại. Tên kia thấy thế thì cười lớn:
- Ha ha ha! Oắt con không biết sống c·hết. Nơi đây là địa bàn của ta, ngươi chả có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ.
Sau đó hắn thét lên:
- Giết chúng! Ngoại trừ Vương Lệnh, những thứ còn lại tùy ý các ngươi c·ướp đoạt.
- Giết…
Cả đám người xông lên hò hét, ngay cả một số dân thường ở trong nhà cũng lao ra ngoài, cầm dao, cầm gậy lao tới.
- Trần Cảnh à, không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền đâu! Ngươi không có thực lực, giữ nhiều tiền chả phải là để người khác c·ướp đi sao? Bọn chúng sẽ không nghe lời ngươi đâu.
Miêu Nhị ung dung ngồi bên phe phẩy cái đuôi mà chọc ngoáy Trần Cảnh. Trần Cảnh cũng không lấy làm lạ, Linh Lộc lão nhân từng nói “Thế giới không còn xoay quanh ngươi nữa” còn gì. Đây cũng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, dù sao thế giới thực tại này có quá nhiều thứ mâu thuẫn, phải từ từ kiểm chứng từng chút một.
- Nguyệt lượng triều tịch!
Cửu Nhi xuất ra Vong Xuyên phi kiếm, một kiếm quét ngang. Nhà cửa cột kèo và cả những người sống quanh đó trăm mét đều bị một kiếm này chém thành hai khúc.
“Ầm ầm!” Nhà cửa đổ sập, xác người ngã xuống, máu tươi phun trào. Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, Cửu Nhi bây giờ không biết đang ở cảnh giới nào. Mà cho dù nàng ta chỉ là linh thai cảnh thì với sức mạnh huyết mạch hùng hậu, công pháp thượng thừa cùng với thần kiếm trong tay. Chém c·hết vài tên bán thần sơ cấp thì thật là chuyện dễ như ăn cháo. Chưa kể tên đó tu hành không tới nơi tới chốn, Trần Cảnh phát hiện ra rất nhiều sơ hở trong cách di chuyển và hô hấp của hắn. Nên hắn c·hết cũng chẳng có gì lạ.
- Có cần g·iết hết những người vô tội xung quanh không?
Trần Cảnh nhìn đ·ống đ·ổ n·át xung quanh mà bâng quơ hỏi.
“Tách” từ trong đ·ống đ·ổ n·át, kiếm khí tuôn trào. nháy mắt tất cả đều biến thành cát bụi, theo gió bay đi mất. Ở phía dưới kiếm khí như sóng biển ấy là những người dân vô tội kia, hình như họ chỉ bị uy áp làm ngất đi chứ không bị sao cả.
- Ta chỉ g·iết thứ cần phải g·iết. Ngươi quá cảm tính rồi đấy.
Trần Cảnh thở dài ngao ngán:
- Ài, thiên phú nghịch thiên khiến người ta tức c·hết mà, bảo sao có nhiều người muốn g·iết tiểu thư đến vậy.
Trần Cảnh nói rồi đứng dậy, anh bước tới chỗ mấy cái xác và bắt đầu công việc thu gom chiến lợi phẩm.
- Rác, rác, rác…
Trần Cảnh vừa xem mấy cái nhẫn trữ vật vừa càu nhàu. Trong mắt anh, mấy thứ tiên binh, đan dược gì đó đều là rác.