Chương 29: Long Hán Cố Sự 2
Trần Cảnh nghe lời dọa nạt này thì liền nhếch mép cười khinh, anh đáp lại với giọng thều thào:
- Ta không c·hết được và ngươi cũng sẽ không g·iết ta. Vợ yêu à, trước sau gì thì cũng lên giường vậy tại sao ta mới sờ có một chút đã nổi cáu rồi? Dấu ấn cũng đã khắc, giờ ta thuộc về ba người các ngươi, chạy cũng chả thoát được. Cửu Nhi lấy đi vận khí, Miêu Nhị lấy đi tự do, còn Băng Nhi… Băng Nhi của ta là ra tay tàn khốc nhất, lấy đi trường sinh kiều của ta. Ha ha ha…
Trần Cảnh nói đến đây thì cười lớn, một ấn này của Băng Nhi đã khiến Trần Cảnh từ nay trở đi không còn cách nào tu hành được nữa. Cảnh giới, linh thai, nguyên thần và nhục nhân vĩnh viễn dừng lại ở đây.
Băng Nhi thấy Trần Cảnh cười điên dại như vậy thì liền hỏi:
- Ngươi cố ý kích động ta khiến ta lấy đi thứ quan trọng nhất của ngươi. Hơn nữa ngươi chấp nhận buông tay thì ta mới có thể lấy được, giờ hối hận rồi sao?
Trần Cảnh lúc này dừng cười, anh bình thản trả lời:
- Ta cần ngươi làm vậy vì nó là thứ cần thiết để ngươi tái tạo lại Long hồn. Long hồn bị tổn thương từ lúc còn là trứng, ngươi sẽ mãi mãi bị kẹt trong hình dạng bản nguyên này nhưng sức mạnh huyết mạch sẽ theo sự trùng tu của Long hồn mà quay trở về, tính ra cách này là hoàn mỹ nhất rồi.
- Hừ!
Băng Nhi thở ra một hơi rồi ném Trần Cảnh xuống đất. Nàng thu nhỏ lại rồi leo lên cổ Trần Cảnh nằm ở đó. Băng Nhi ngáp dài một cái rồi nói:
- Dấu ấn ta đã khắc chìm vào xương sống của ngươi, dù sao đó là con dấu thời Long Hán, để lộ sẽ kéo theo nhiều thứ phiền phức. Từ giờ ngươi phải gọi ta là tiểu thư, địa vị của ta với Cửu Nhi là ngang hàng. Sẵn sàng hy sinh lớn như vậy cho một tàn ảnh từ quá khứ, ngươi làm ta cảm thấy khá thú vị đấy.
Nói rồi Băng nhi ngáo một cái và bắt đầu ngủ. Trần Cảnh lúc này được sức mạnh từ con dấu của Băng Nhi chữa trị nên đã có thể hoạt động trở lại. Anh vươn vai một cái, những đau đớn trước đây đã hoàn toàn biến mất, giờ cơ thể anh cực kỳ sảng khoái và nhẹ nhõm.
- Ài, đúng là hoàng tộc. Khó chiều như nhau. Mềm mềm này…
Trần Cảnh than vãn một tiếng rồi đưa tay ấn ấn cơ thể Băng Nhi. Một giọng nói ngay lập tức vang lên trong đầu anh:
- Hừ, tới mùa động dục à? Dù sao giờ ta cũng đã là vợ ngươi nên nếu muốn thì cứ tới. Tuy không ở Nhân dạng nhưng cơ cấu của nó cũng không khác Nhân tộc là mấy, ngươi có thể yên tâm về khoản này. Ta cần phải ngủ thật lâu, ngươi chỉ cần truyền linh khí vào cơ thể ta là nó sẽ phản ứng lại. Làm xong thì nhớ lau sạch cơ thể cho ta. À, trong vô thức ta có thể sẽ ăn thịt ngươi nếu như không thỏa mãn. Đừng c·hết quá sớm nhé.
“Lại là lời đe dọa này, nói thế thì sao ta dám làm gì cơ chứ!” Trần Cảnh nghĩ thầm rồi tiện tay kéo Băng Nhi từ trên cổ xuống, dùng khăn sạch lau người cho nàng rồi đặt chung vào cái kén, nơi hai vị kia đang ngủ.
- Vậy là ba người có liên kết sâu nhất đã trở lại, tuy vậy cũng quá nhanh đi. Ván cờ này cuối cùng ẩn giấu bí mật gì chứ?
Trần Cảnh ngồi thẫn thờ và tự hỏi như vậy một lúc lâu. Nghĩ mãi, nghĩ mãi anh vẫn không nghĩ ra được cái gì mới. Trần Cảnh bắt đầu chán nản và nằm kềnh ra. Anh đưa tay trái ra trước mặt mình, nhìn chăm chú vào cái nhẫn trữ vật chứa Thiên Ti mà cười thầm.
Cái nhẫn này chỉ là cái nhẫn trữ vật cấp thấp bình thường, trên nhẫn có khắc năm ô vuông hình chữ nhật, mỗi ô này chính là năm cái rương kim loại có thể tích khoảng một trăm mét khối. Chúng được chế tác rất thô thiển sau đó thu nhỏ lại rồi khảm vào nhẫn.
Cách thức chế tạo đơn giản, vật liệu chế tạo cũng không có gì quý giá. Nó cũng chẳng thể giữ được đồ tươi như cái tủ lạnh. Đặt một báu vật nghịch thiên vào một cái nhẫn cấp thấp, chẳng có gì nổi bật này. Chủ cũ của nó hoặc là nghèo, hoặc là rất biết chơi đấy.
“Lấp đầy nó thôi!” Trần Cảnh nhìn những cái hòm trống rỗng và bật ra một ý nghĩ táo bạo. Nơi này tính ra chất đầy bảo vật, không lấy thì thật là phí phạm. Vậy là Trần Cảnh liền ném cái kén xuống mặt bùn máu, anh chỉnh lại một chút và biến nó thành một con thuyền đệm khí loại nhỏ.
- Tiền ơi, ta đến đây!
Trần Cảnh nhảy lên bên trên, cánh quạt khởi động nhấc bổng cái kén lên và lao về phía trước. Nơi này ngoài bùn máu và xương cốt ra thì lâu lâu Trần Cảnh cũng bắt gặp được một vài loại sinh vật kỳ lạ, có vẻ là loài bản địa ở nơi này.
Sau nhiều ngày càn quét không ngừng nghỉ, Trần Cảnh cuối cùng cũng lấp đầy nhẫn trữ vật của mình. Thần cốt tinh túy một ngăn đầy, kim loại kỳ lạ cũng được một ngăn, ngoài ra còn có rất nhiều thần binh tiên binh gãy hỏng khác nữa.
- Quá nhiều thứ giá trị nhưng ta lại không còn chỗ chứa. Chỉ lấy những thứ tốt nhất cũng lấp đầy ba ngăn mất rồi. Ngăn kia ta chứa linh dịch và thực phẩm nên không thể cho những thứ nhiễm uế khí này vào chung được, tiếc thật…
Trần Cảnh ngồi trên kén mà nổi lênh đênh giữa một hồ máu lớn, vừa ngắm nhìn bọt sóng đỏ hồng rẽ ra trước mũi kén anh vừa than thở. Lúc này giữa hồ bỗng xuất hiện một xoáy nước khổng lồ. Trần Cảnh thấy vậy thì liền thúc cái kén bơi về phía xa nhưng hình như không được, anh đang bị cuốn vào trong xoáy nước.
- Lão già thúi, ta còn chưa…
- Hừ, cút đi!
Một giọng ồm ồm vang lên cắt lời Trần Cảnh, ngay sau đó một bàn tay khổng lồ từ trên trời ấn xuống, nhấn chìm mọi thứ vào trong xoáy nước.
“Ùm” Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, Trần Cảnh bị xoáy nước hất tung ra bên ngoài.
- Khụ khụ khụ! Cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ đó rồi!
Trần Cảnh bị sặc nước liền ho lên sù sụ. Sau khi bình tĩnh lại, anh vội tìm kiếm chiếc kén. Thật may mắn là nó vẫn còn nguyên vẹn và nổi lềnh bềnh ở ngay đằng xa.
- Lại đây!
Trần Cảnh ra lệnh, cái kén liền mọc ra một cái chân vịt. “Ro ro” Chân vịt xoay tròn đẩy cái kén từ từ tiến lại chỗ của Trần Cảnh, hệt như một con thuyền đồ chơi cao cấp vậy.
Trần Cảnh leo lên trên, lúc này anh mới để ý đến mọi thứ xung quanh.
- Ta lại quay trở lại vị trí cái hồ lớn ở Trấn Yêu thành rồi.
Trần Cảnh thì thầm rồi anh ngước nhìn bầu trời và lẩm nhẩm.
- Lúc ta đến đây là ngày bốn mươi hai, tháng tám, năm ngụy vương thứ mười. Lúc đó sao Thái Hư ở vị trí chính đông so với trăng Mật Hợp và trăng Bỉ Ngạn một góc mười bảy độ. Nay bị lệch hai độ tức là đã hơn một tháng trôi qua. Hôm nay Bỉ Ngạn và Mật Hợp đều khuyết, hai vầng trăng còn lại đều tròn vậy hẳn là khoảng ngày một đến năm của tháng mười.
Trần Cảnh tính toán một hồi rồi kết luận, thời gian tại Trảm Long Đài trôi nhanh hơn bên ngoài mười lần. Cũng may chỉ ở đó chưa tới một năm, chứ nếu ở lâu hơn e là cơ thể yếu đuối này sẽ bị xung đột không thời gian xé toạc thành trăm mảnh.
“Con rắn nhỏ kia có sao không nhỉ?” Trần Cảnh lúc này cũng giật mình, anh vội mở kén ra thì thấy bằng một cách thần kỳ nào đó mà Băng Nhi vẫn bình an vô sự. Hơn nữa lớp vảy màu xanh cũng đã biến thành màu trắng từ bao giờ.
- Băng long chân chính! Băng Nhi! Lão già thối dám hố ta…