Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 28: Long Hán Cố Sự 1




Chương 28: Long Hán Cố Sự 1

Nghe lão già nói vậy Trần Cảnh liền phản ứng dữ dội:

- Lão già thối, ta không…

Lão giả này chỉ nhếch mép, tay ấn nhẹ một cái Trần Cảnh đã không thể động đậy, nói cũng không nói được.

- Ngươi không có quyền từ chối, tên nó là Băng Nhi. Ta gọi vậy cho tiện vì ông nội nó chỉ đưa ta quả trứng chứ không nói gì về tên gọi, ngươi thích thì đặt tên khác cũng được.

Lão giả phất tay, con rồng kia từ từ thu nhỏ cho tời khi kích cỡ gần bằng một con trăn lớn thì mới dừng lại.

- Người ngươi cảm ứng ta đã bắt tới, xem ra ngươi cũng có duyên số với tên oắt con này. Đánh dấu lên hắn đi, như vậy nhiệm vụ của ta cũng kết thúc.

Băng Nhi hình như còn hơi do dự, lão giả thấy vậy thì quát:

- Nơi này không thích hợp để nuôi dưỡng long hồn ngươi. Từ khi sinh ra ngươi đã ở đây, đến giờ cũng gần ngàn năm rồi, không thấy chán sao. Đi đi, tiểu tử này sẽ thay ta ở bên cạnh ngươi.

Con rồng kia có vẻ vẫn còn nhiều lưu luyến lắm, nó bay tới cạ cạ đầu vào lão giả kia rồi tiến tới chỗ Trần Cảnh đang ngồi. Nó không bay lượn nữa mà bước đi một cách nặng nề trên mặt đất.

“Keng, keng…” Tiếng móng vuốt sắc bén cào lên nền đất cứng tạo ra âm thanh rợn người, tựa như tiếng mài đao của đồ tể vậy. Con rồng này bước tới gần, thật gần. “ Phì, phì…” Nó ghé đầu vào sát tai của Trần Cảnh mà hít hít, Trần Cảnh có thể cảm nhận được tiếng thở phì phò như một con chiến mã của nó, rất mãnh liệt và đáng sợ.



Cảm nhận được sự run rẩy của Trần Cảnh, lão giả kia càng bóp chặt vai của anh hơn, ông ta gằn giọng nói:

- Đừng diễn kịch nữa! Thực hiện giao ước với Long tộc chúng ta đòi hỏi sự hy sinh rất lớn, lớn hơn những gì ngươi nghĩ nhiều đấy. Nghĩ lại thì con hồ ly kia lấy đi “Khí vận” của ngươi, con mèo kia lấy đi “ Tự do” của ngươi. Ngươi đã không còn còn thứ gì quý giá để giao ước với nó nhỉ?

Thấy Trần Cảnh không nói gì, lão giả liền buông tay để mặc anh ngồi ở đó.

- Cứ ở đó mà suy nghĩ đi, tham vọng của ngươi cần rất nhiều sự hi sinh. Hãy suy nghĩ cho thật kỹ, một khi ký kết rồi là không quay lại được nữa đâu.

Trần Cảnh nghe vậy thì liền đáp lại:

- Hai lần ký kết trước ta luôn ở thế bị động, lần ký kết này vậy mà lại ở thế chủ động. Lão già ngươi thật sự phóng khoáng như vậy sao?

Lão giả kia thấy Trần Cảnh nghi ngờ mình thì cười lớn:

- Ha ha ha! Ngươi quả thật là rất hài hước hoặc là cực kỳ ngu ngốc. Ta là tín ngưỡng thần, bàn cờ này không có chỗ của ta. Người đời sống c·hết sao cũng được, thiên hạ loạn lạc sao cũng được. Chỉ cần họ còn tin vào địa ngục vậy thì ta sẽ vẫn tồn tại. Ta không có tham vọng, không có khoái cảm hay truy cầu gì cả, nhưng ngươi thì khác! Vậy nên phải nghĩ cho thật kỹ, mọi tham vọng trên đời này đều đòi hỏi sự hy sinh, không có ngoại lệ.

Trần Cảnh thở dài, dù sao thì chả còn gì để mất nữa. Sống kiếp này cũng chỉ cầu một đời không hối hận mà thôi. Vậy là anh mặc kệ mọi cảnh báo mà quay người lại. Trước mắt anh là một “ Thứ không phải người” không có từ gì có thể mô tả chính xác nó. Trần Cảnh nhìn nó khẽ cười khinh bỉ, nó cũng cười lại rồi biến mất không chút dấu vết.

- Nhân loại! Là ngươi vẫn luôn kêu gọi ta sao?



Con rồng kia thấy Trần Cảnh ngó lơ mình thì liền tức tối hỏi. Âm giọng phát ra ban đầu rất trầm sau đó cao dần lên, cuối cùng thì nó giống như giọng nói của một thiếu nữ Nhân tộc bình thường.

- Có thể chỉnh âm tần của giọng nói. Hơn nữa còn mô phỏng chính xác âm vực của Cửu Nhi, ngay cả cách nhấn âm cũng giống nhau y đúc. Long tộc luôn khiến người ta phải thán phục mà.

Trần Cảnh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì tấm tắc khen không dứt miệng. Anh đi quanh con rồng lớn này quan sát vài vòng, lâu lâu lại dùng tay chọc chọc, sờ sờ mấy cái. Hành động này làm Băng Nhi phát cáu, nó gầm lên:

- Nhân tộc láo toét! Dám khi dễ ta? C·hết đi!

Băng Nhi há miệng thật to và táp tới Trần Cảnh, anh nhìn thấy vậy cũng không né tránh mà đứng yên chờ đợi. “Phập” Những cái răng sắc nhọn găm sâu vào cơ thể Trần Cảnh. Hàm của Băng Nhi dài không thua hàm của cá sấu nước mặn, răng con và nhọn, hướng vào trong hệt như răng rắn.

Cú táp ngang này khiến cơ thể Trần Cảnh như muốn bị xé ra làm hai. Tuy vậy do có Thiên Ti gia cố các thớ cơ nên răng của Băng Nhi chỉ có thể găm vào chứ không thể xé toạc cơ thể anh ra được.

- Quả là Long tộc! Chỉ một cú táp vậy mà đã chấn vỡ gần hết nội tạng của ta rồi. May mà có chuẩn bị trước.

Băng Nhi lúc này cũng nhận ra bản thân không thể cắn đứt đôi Trần Cảnh hay rút răng ra được. Nàng ta định vùng vẫy hai bộ vuốt sắc nhọn vồ lấy Trần Cảnh định nắm lấy chân anh mà xé toạc ra như xé một cái đùi gà.

Rất may cho Trần Cảnh, dòng máu đặc biệt của anh đã khiến Băng Nhi bình tĩnh trở lại. Nàng ta bắt đầu hút máu của anh. Trần Cảnh cảm thấy không chỉ máu mà ngay cảnội tạng cũng đang bị nàng ta hút lấy, nàng ta bắt đầu nhai nhai, dùng lực hàm mạnh mẽ của mình ép vào khoang bụng của Trần Cảnh tựa như đang ép một trái cam vậy.

- Bình tĩnh nào! Hút từ từ, còn nhiều lắm.



Trần Cảnh cắn chặt môi, dằn cơn đau lại mà gằn lên từng chữ. Anh vừa nói vừa giơ tay vuốt ve nhẹ nhẹ mũi của Băng Nhi. Trần Cảnh vuốt nhát trúng nhát trượt, mất máu làm anh hoa mắt, tay anh run run, vuốt ve không thật gì cả.

-Hắt xùy…ỳ!

Theo bản năng, nàng ta ngứa mũi liền há miệng hắt hơi một cái rõ to. Trần Cảnh bị cú hắt hơi này thổi bay ra xa, trên người anh lúc này toàn lỗ là lỗ, cái nào cũng to bằng ngón út, sâu hoắm nhưng không hề có máu.

- Ui, hình như gãy cột sống luôn rồi. Không xong, phải thông tủy…

Trần Cảnh bị thổi ngã ra đất nhưng không tài nào đứng dậy được, phần thân dưới hoàn toàn bị mất cảm giác, bàng quang cũng vì thế mà bắt đầu xả nước không ngừng. Trần Cảnh khó nhọc dùng hai tay cố gắng lết về phía trước. Anh cố điều chỉnh cột sống cho thẳng để dùng Thiên Ti nối, vẻ mặt đau khổ xem chừng là rất khó khăn.

Trong lúc Trần Cảnh đang loay hoay với nửa thân dưới của mình thì Băng Nhi đã tiến sát lại. Nàng ta trực tiếp nắm tay và chân Trần Cảnh rồi kéo căng ra.

- Á aaa!

Trần Cảnh bị t·ấn c·ông bất ngờ không kịp trở tay, anh đau đến mức phải hét lên. “Rắc, rắc” tiếng xương khớp bị kéo căng vang lên như ngô nổ, đây chẳng khác gì h·ình p·hạt bàn kéo t·ra t·ấn nổi danh thời trung cổ.

- Cơ thể Nhân tộc yếu đuối thật đấy! Sức chịu đựng kém như vậy mà dám mơ tưởng đến việc giao hoan với ta? Ngươi quả là một tên ngu xuẩn.

Trần Cảnh lúc này khó nhọc thở hổn hển, anh lợi dụng lúc cơ thể bị kéo căng để nhanh chóng khai thông tủy sống. Sau khi mọi việc ổn thỏa anh mới thở ra một ngụm huyết khí mà thiều thào:

- Công chúa Cửu Vĩ ta còn leo lên được vậy thì tại sao ngươi lại nghĩ ta không dám leo lên giường của ngươi?

Băng Nhi nghe vậy thì hai tay lại kéo căng Trần Cảnh ra thêm một chút rồi ung dung nói:

- Ngươi có gan hay không ta không biết nhưng ta biết một cái xác c·hết thì chỉ có thể làm thức ăn chứ không thể làm gì khác hơn được nữa.