Chương 27: Thần Cách 2
Trần Cảnh ngửa mặt lên, hai mắt lúc này đã chuyển màu cam, sáng sực như hai ngọn lửa. Máu dưới chân bị anh hút vào cơ thể tạo thành từng dòng xoáy. Sau lưng hiện ra tàn ảnh của một vị chiến thần Cửu Vĩ, cao cao tại thượng.
Trần Cảnh nắm tay, thanh đao từ từ trồi lên từ biển máu. Trần Cảnh nắm chặt chuôi đao, hư ảnh đằng sau trong tay cũng xuất hiện một thanh đao. Trần Cảnh vung đao chém xuống, hư ảnh kia cũng vậy.
“Vụt… ầm” đao của Trần Cảnh chỉ đơn giản là chém nhẹ vào không khí, thực hiện chiêu nguyệt lượng triều tịch. Nó không mang theo thần thông gì cả. Nhưng hư ảnh thần ma phía sau lại khác, một lần vung đao này của nó đã trực tiếp phạt ngang biển máu, sóng xung kích tạo ra thổi bay tất cả, thậm trí còn tạo thành một cơn s·óng t·hần cao mười mấy mét, nhấn chìm tất cả mọi thứ xuống dưới tận cùng. Sau nhát chém này, hư ảnh lập tức vỡ nát, Trần Cảnh toàn thân chảy ra máu đen, cuối cùng gục ngã và từ từ chìm xuống.
- Thằng oắt con! Ngươi vậy mà lại có thần cách. Xưa nay chỉ có bậc thánh nhân vĩ đại, được người đời tín niệm, thờ phụng mới có được thứ đồ chơi này. Nói mau, ngươi làm thế nào mà có được?
Một giọng quát trầm đục vang lên trong đầu của Trần Cảnh, tiếng quát này âm vang như sấm rền khiến anh nhức đầu không thôi. Trần Cảnh ngắng ngượng dùng thần thức dò xét xung quanh nhưng cũng không thấy ai. Nản lòng, anh lẩm bẩm chửi:
- Ài! Lão già thối đến giờ này vẫn chưa chịu lộ mặt sao? Ta cảm thấy hơi thở của lão từ lúc bước vào cửa Viêm thôn rồi. Vậy nên mau xuất hiện đi, để ta tìm được ta gõ c·hết ngươi, lão già thối…
-Hừ!
Một tiếng thở giận dỗi vang lên sau đó mặt nước cuộn trào hất văng Trần Cảnh lên cao, sau đó một bộ móng vuốt khổng lồ chụp lấy Trần Cảnh.
Trần Cảnh ngước mắt lên thì thấy một con mắt khổng lồ, to như một cái hồ nước nhỏ đang nhìn chằm chằm vào anh. Giọng nói già nua kia lại lần nữa vang lên:
- Oắt con láo toét, ngươi nhỏ thật đấy, làm ta cảm giác chỉ hơi khẽ động một chút là ngươi tan xương nát thịt rồi. Thời gian qua ta đã luôn quan sát ngươi, thật không ngờ ngươi vậy mà lại là người đến từ thế giới khác.
Trần Cảnh cũng không tỏ vẽ gì là sợ hãi hay ngạc nhiên, anh ngồi phịch xuống rồi ngửa mặt lên nhìn con mắt kia và nói:
- Được rồi, ta thua! Chúng ta đàm phán đi. Lão già thối ngươi thả ta ra, ta sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện trong khả năng của ta.
- Ha ha ha!
Nghe yêu cầu đòi đàm phán của Trần Cảnh thì người kia liền cười lên thật to làm cho con mắt khổng lồ trên bầu trời rung lắc liên tục.
- Ngươi là thức ăn, đã chui vào dạ dày của ta rồi còn muốn bước ra sao? Ngươi thật sự có khiếu hài hước đấy! Đã mấy trăm vạn năm rồi ta chưa từng được cười sảng khoái như vậy.
Trần Cảnh nghe những lời đe dọa này thì chỉ khẽ cười, anh nói:
- Ta xưa nay ghét dài dòng nên hãy nói thẳng vào vấn đề đi. Việc ta đến được đây vốn là sự an bài của lão già thối nhà ngươi. Ảo trận phía ngoài và khô lâu quân đoàn kia cũng do một tay ngươi sắp đặt nhằm ép ta phải dùng tới con át chủ bài của mình. Ngươi đã bóp nát thần cách của ta và hấp thụ nó để chữa trị cho chính cơ thể ngươi. Lão đầu ngươi không lấy mạng ta ngay lúc đó chứng tỏ ta còn tác dụng vậy nên ta tin ngươi sẽ không xuống tay lúc này.
Con mắt kia nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh một hồi rồi biến mất. Sau đó giọng nói trầm đục kia liền xuất hiện phía sau lưng Trần Cảnh:
- Xem ra ngươi cũng không phải là tên ngốc!
- Ngươi …
Trần Cảnh giật mình toan quay người lại thì liền bị một bàn tay nhìn như chân trước của loài thằn lằn định trụ. Những móng vuốt sắc nhọn găm chặt vào vai Trần Cảnh khiến máu tươi trào ra không dứt.
- Đừng quay lại! Nếu ngươi nhìn thấy ta, ta không thể giữ ngươi sống được. Giờ thì nói cho ta biết, tại sao ngươi lại có thần cách, tại sao thần cách này lại uế tạp như vậy?
Trần Cảnh nhịn đau mà hổn hển nói:
- Đau đấy lão già thúi! Thần cách của ta là do chém g·iết mà có, đương nhiên nó phải uế tạp rồi. Tín ngưỡng chi lực vốn chính là kết tinh của cảm xúc của sinh vật sống. Kiếp trước ta đã g·iết nhiều người đến mức ai nghe tới tên ta cũng phải sợ hãi nên có được thần cách này. Lão thấy hứng thú với nó thì ta cho miễn phí đấy, không cần cảm ơn đâu.
Trần Cảnh trả lời xong thì thấy bàn tay kia dường như nới lỏng ra một chút. Anh định vùng thoát nhưng nghĩ lại điều này không có lợi liền mặc kệ. Lão giả thân hình mờ phạt phía sau anh thấy vậy thì gật đầu hài lòng:
- Ngươi là một tên rất thông minh, luôn luôn vượt qua các bài thử thách của ta một cách hoàn mỹ nhất. Ta đã khảo sát mười bảy ứng cử viên trong vòng trăm vạn năm qua nhưng ngươi là người duy nhất vượt qua tất cả các bài kiểm tra.
Trần Cảnh nghe thế thì liền hỏi:
- Những bài kiểm tra này cũng không khó đến mức không thể vượt qua, tại sao chỉ có ta mới làm ngươi hài lòng?
Lão giả kia phì cười mà nói:
- Ta cần một con chó chứ không cần một anh hùng. Anh hùng thì sẵn sàng hy sinh mọi thứ để vượt qua còn con chó thì bảo vệ chủ của nó là trên hết, những thứ khác có ra sao không quan trọng. Những người được khảo sát trước kia đã bỏ rơi chủ tử của chúng nên chúng phải c·hết, còn ngươi đã làm tất cả để bảo vệ hai cô chủ nhỏ của ngươi. Đó là lý do duy nhất ta để cho ngươi sống.
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ nhún vai một cái mà không nói gì. Người kia tiếp tục kể câu truyện của mình:
- Ta là Trảm Long Đài, vị tín ngưỡng đại thần được sinh ra từ nỗi sợ hãi của chúng sinh. Vào cuối triều đại Long Hán, ta đã nhốt và g·iết rất nhiều cường giả đến từ các tộc, nhiều đến mức tạo ra biển máu dưới chân ngươi đây. Tuy vậy vẫn không thể ngăn được triều đại Long Hán sụp đổ. Vào lúc mọi người đã buông bỏ v·ũ k·hí thì ta và lão long đế vẫn tiếp tục chiến đấu. Nhưng số trời khó đoán định, lão thánh Nhân Tộc bằng cách nào đó đã huy động được Tịch Diệt Lôi Kiếp, phá nát kim thân của ta, vậy là c·hiến t·ranh kết thúc.
Trần Cảnh nghe đoạn lịch sử này thì trong lòng cũng có chút đồng cảm:
- Long Hán triều đại đã kết thúc được hơn vạn năm rồi, bây giờ người đời chỉ biết đến Long Trì triều đại mà thôi. Lão già nhà ông muốn phục dựng lại một triều đại đ·ã c·hết là không thể nào đâu.
Vị lão giả kia nghe Trần Cảnh thuyết giáo mình thì cười lớn:
- Ha ha ha, ngươi đúng là có khiếu hài hước. Ta dù sao cũng là tín ngưỡng chi thần, miễn còn có người thờ phụng ta thì ta không c·hết được. Long Hán cũng được, Long Trì cũng được. Với ta mà nói không có khác biệt. Việc ta muốn làm không phải là phục quốc mà là thực hiện di nguyện của chủ nhân đời trước.
Lão giả nói xong thì phất tay, một con rồng màu xanh ngọc bích to bằng tòa tháp mười lăm mét từ dưới biển máu lao v·út lên trời. Trần Cảnh nhìn theo cảnh này mà há hốc mồm kinh ngạc.
- Trước khi c·hết, lão long đế đã gửi ngắm giọt huyết mạch cuối cùng của hắn cho ta bảo vệ. Tính ra nó rất may mắn so với những đứa khác, chỉ bị tổn thương long hồn chứ không thành thức ăn cho kẻ khác. Ngươi cũng rất may mắn đấy, nó là một con rồng cái tốt, đang độ tuổi sinh sản. Nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi chính là bảo vệ nó và tạo ra hậu duệ, không thể để hương hỏa của lão già ấy đoạn tuyệt hiểu chưa?