Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 26: Thần cách 1




Chương 26: Thần cách 1

Sau khi ăn uống no say, Tiểu Cửu vỗ vỗ cái bụng căng tròn như đang mang thai của mình rồi nằm kềnh ra ngủ, chả có phong thái đại tiểu thư tiên gia gì cả. Miêu Nhị thấy vậy thì cũng tiến lại, nàng nhẹ nhàng thay quần áo, lau người cho tiểu thư của mình rồi cũng nằm xuống bên cạnh.

- Bây giờ chúng ta cần rơi vào trạng thái ngủ đông để hấp thụ nhanh chóng tất cả số kiến thức còn sót lại. Thời gian này phiền ngươi làm hộ pháp cho chúng ta. Nhớ kỹ, mỗi ngày lau người, thay quần áo cho ta và tiểu thư hai lần. Quần áo phải là loại vải mềm mại như bộ đồ ngủ này…

Sau khi dặn dò một hồi công việc cần phải làm, Miêu Nhị cũng bắt đầu nằm xuống. Nàng ta nhìn Trần Cảnh đang cặm cụi dọn dẹp thì bâng quơ nói:

- Không biết lần này ngủ đến bao giờ, nhưng cảm giác sẽ là rất lâu. Nếu ngươi cảm thấy cô quạnh hay bứt rứt thì có thể tới, chỉ cần nhớ là làm xong thì tắm rửa sạch sẽ cho chúng ta là được. Nhưng ta cũng phải cảnh báo ngươi, lúc đó cơ thể chúng ta sẽ vô thức mà phản xạ theo bản năng, ngươi nếu quá yếu thì sẽ bị ăn thịt đấy.

Trần Cảnh nghe vậy thì liền dừng tay và quay ngoắt đầu lại, Miêu Nhị nhìn anh cười nhẹ một cái rồi hai mắt lim dim, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi Trần Cảnh xác định hai người kia đã thực sự rơi vào trạng thái vô thức. Anh lập tức xuất ra Thiên Ti, gói hai cô nàng này vào chúng một cái kén.

- Hai người yên tâm đi, thứ thuộc về hai người ta sẽ giúp hai người lấy lại. Ngai vàng Đào Đô chỉ có tiểu Cửu đáng yêu của ta được ngồi, bất kỳ kẻ nào dám ngồi lên ấy, ta sẽ g·iết hắn bằng mọi giá!

Trần Cảnh vỗ về cái kén và thì thầm. Anh quay người bước ra ngoài lều. Nơi này giờ đây mây đen giăng kín trời, gió thổi bụi đỏ bay mù mịt. Trong làn bụi ấy, từng thân ảnh nhấp nhô, nối dài đến tận chân trời.



- Một đám xác sống mà cũng dám thách thức ta?

Trần Cảnh hét lên, sóng âm chấn động bốn phương, đánh tan bụi đỏ. ngay lập tức những sinh vật kỳ dị, thân xác thối rữa, lúc nhúc dòi bọ hiện ra.

Bọn chúng đứng thành vòng tròn, bao quanh lấy Trần Cảnh ngoài ngàn mét nhưng không dám tiến lên một bước, chỉ biết đứng đó gào rú.

- Hình dạng này quả là rất buồn nôn mà, may là ta đã phong tỏa phạm vi ngàn mét xung quanh. Cửu Nhi à, nàng rất biết kiếm việc cho ta đấy! Xin lỗi nhé, có nhiều thứ nàng không cần biết, không cần thấy. Cứ thoải mái ăn ngủ, làm những gì mình thích. Chuyện g·iết chóc dơ bẩn này vẫn là để ta làm đi, quen rồi.

Trần Cảnh ngoái đầu lẩm bẩm như đang nói chuyện với người phía trong kén kia. Anh hít một hơi, vòng tròn sát khí khủng bố đang ngăn cách đám tà vật kia ngay lập tức được thu hồi.

- Grao grao…

Bọn chúng thấy uy áp xung quanh biến mất thì liền gầm thét bà lao lên tựa như một cơn lũ. Trần Cảnh không nói nhiều, anh biến số Thiên Ti ít ỏi còn lại thành một thanh Đại Thái Đao. Nhìn những sinh vật lúc nhúc kia đang lao tới, Trần Cảnh chỉ cười nhạt và nhảy xuống.



“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” Tiếng xé gió vang lên, đầu người b·ị c·hém bay nhiều không đếm xuể. Trần Cảnh di chuyển nhanh như một cơn gió, tiến về phía trước. Cơ thể mới đó không chịu được sức mạnh của anh, da thịt bắt đầu nứt toác và chảy máu. Mắt xung huyết đỏ ngầu, máu tai và mũi liên tục chảy ra không ngừng nhưng bước chân của anh vẫn không hề chậm lại.

Nơi này chẳng phân ra ngày đêm, thời gian cứ như là không tồn tại ở nơi này vậy. Trần Cảnh miệt mài chém g·iết mãi, cơ anh thể bị móng vuốt, răng nanh, đao kiếm xé toạc ra thành từng mảng, lộ cả xương trắng nhưng dường như anh cũng chẳng quan tâm lắm.

Tốc độ hồi phục v·ết t·hương quả thực rất kinh người, Trần Cảnh chiến đấu như một cỗ máy g·iết chóc. Không thần thông khủng bố, không võ kỹ lòe loẹt. Dồn tất cả sức mạnh vào việc trị thương, duy trì tâm trí luôn luôn tỉnh táo, một người một đao tung hoành chiến trường.

Kẻ thù như một bầy kiến, hết lớp này đến lớp khác ùa đến. Ban đầu chỉ là những sinh vật thối rữa bình thường, tiếp đó là các cốt binh với v·ũ k·hí gỉ sét. Cuối cùng tiếp đón anh là cả một quân đoàn ngọc cốt khô lâu, binh đao sắc bén, giáp trụ sáng ngời.

- Thật kỳ lạ khi t·ấn c·ông ta chủ yếu là Nhân tộc cốt binh. Nơi này dù sao cũng là nhà ngục của Long tộc nên nhốt vài chủng loài khác cũng không có gì lạ nhưng thế này thì nhiều quá rồi…

Trần Cảnh vừa thở hồng hộc vừa nhìn đại quân đang sắp hàng tiến tới mà nói. Bọn chúng bước đi rất đều, hành quân rất nhanh, rất bài bản.

“Chín phần sức mạnh ta dùng để duy trì phòng vệ cho cái kén mất rồi, thần thông diện rộng không thể thi triển được. Đánh cận thân với bọn cốt binh mục rữa đã là cực hạn rồi, đội quân phía trước trang bị quá tốt đánh không lại!”

Trần Cảnh nghĩ vậy liền rút lui ra phía sau. Hơi thở cũng có phần gấp gáp hơn. Sở dĩ anh một mình có thể chém g·iết với một quân đoàn là vì bọn chúng quá ô hợp, toàn mạnh ai lấy đánh nên anh dễ dàng kiểm soát không gian xung quanh, đưa bản thân vào trạng thái một đối một và g·iết c·hết đối thủ chỉ trong một lần vung đao.

Đội quân ngọc cốt khô lâu trước mặt thì lại không giống, không chỉ xương cứng khó chém. Chúng còn có trang bị tốt, trận pháp tốt, kèm đó là lối đánh hiệp đồng rất bài bản. Hẳn là trước khi c·hết bọn họ từng là q·uân đ·ội tinh anh của quốc gia nào đó.



Nếu thực vậy thì tu vi của chúng ít nhất phải Kim Đan cảnh hoặc Phá Hư cảnh. Thủ lĩnh thì phải cấp Thần cảnh trở lên. Dù bọn chúng đã chỉ còn xương trắng nhưng qua giao đấu với đám ô hợp lần trước, Trần cảnh biết bọn chúng chắc chắn không yếu hơn lúc còn sống là bao nhiêu.

Đội quân kia tiến lại mỗi lúc một gần, Trần Cảnh trong lòng vậy mà lại cực kỳ tĩnh lặng, thậm chí còn có chút chờ mong được xé xác kẻ thù. Kiếp trước anh chỉ là một tên kính cận, trói gà không chặt. Dù đã từng g·iết người nhưng cũng chỉ qua là bóp cò súng, không có cái cảm giác gì đặc biệt cả.

Nhưng sau khi dung hợp với Hỗn Độn Thiên Hồ tại thế giới trong mộng thì giờ này anh lại cảm thấy khao khát việc chém g·iết hơn bao giờ hết. Khi vừa bước vào đây, mùi máu tươi đã làm anh say đắm. Phải cố gắng lắm Trần Cảnh mới giữ được bản thân bình tĩnh, anh phóng xuất sát khí, trấn áp tứ phương chỉ qua là một biện pháp tạm thời ngăn cản bản thân mất kiểm soát. Nếu hai vị tiểu thư kia không đi ngủ đông, Trần Cảnh cũng không biết bản thân có thể kiềm chế cơn khát máu này thêm được bao lâu nữa.

- Nửa kia của ta, ngươi khao khát chém g·iết đến vậy sao? Được thôi, ta thỏa mãn ngươi!

Trần Cảnh đưa tay lên ngực, anh cảm thấy trái tim mình đang đập rộn lên vì vui sướng. Vậy là anh quyết định chiến đấu, không lùi lại hay trốn chạy nữa.

“Nếu ngươi muốn ta tận hưởng sự cuồng si chém g·iết này đến vậy. Nếu ngươi muốn được nghe tiếng trống trận, muốn được nếm thử máu tươi nóng hổi vậy thì được thôi. Suy cho cùng ta cũng không còn cách nào để kìm chế ngươi thêm nữa!”

Trần Cảnh ngộ ra, anh buông bỏ ý thức bản thân. Đại thái đao trên tay cũng rơi xuống. Đại quân khô lâu lúc này bước tới nhanh hơn, những mũi thương sắc nhọn hướng thẳng Trần Cảnh mà đâm tới.

- Grao!

Trần Cảnh chụp lấy những mũi thương và gầm rú, nguyên khí bộc phát nơi bàn tay khiến những cây thương này bị chấn nát bét, tựa như đưa vào máy nghiền vậy.