Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 25: Thân phận bại lộ.




Chương 25: Thân phận bại lộ.

Tiểu Cửu thấy anh cam bái hạ phong thì liền thích thú và nhảy cẫng lên.

“Vợ ta có khác, tuy tính tình có hơi thất thường nhưng vẫn là cô nàng tham ăn ngày nào thôi. Được khen là nhảy cẫng lên, muốn ôm quá đi…”

Trần Cảnh nghĩ vậy thì liền lắc đầu cười khổ:

- Vậy thì Cửu tiểu thư nói ta biết đi, cách tái chế thứ này!

Cửu Nhi nghe thấy Trần Cảnh càm ràm thì hừ một tiếng, nàng khoan thai ngồi vào lòng Miêu Nhị, một tay vuốt má một tay bóp đào. Nàng ta vừa chọc nghẹo Miêu Nhị vừa nói:

- Cách thì đúng là có, Long Châu vỏ ngoài bản chất chính là kết tinh của xương cốt hóa thành, có khả năng hấp thụ và kết tinh linh khí. Long tộc dùng Long Châu như một viên siêu cấp linh thạch, tích trữ năng Linh khí mà họ hấp thụ được cả đời trong đấy. Vậy nên cho dù bản thân nó có vỡ nát và cạn kiệt thì nó vẫn có giá trị. Một mảnh to cỡ bàn tay cũng có thể dùng làm lõi của Tụ Linh trận. Còn nếu bị c·hôn v·ùi xuống đất thì khoảng vài ngàn năm sau, nơi đó sẽ có một vỉa linh thạch hạ phẩm.

Nàng ta nói tới đây thì liền úp mặt của mình vào ngực Miêu Nhị mà làm nũng:

- Ưm, mềm và ấm quá! Giờ ta hiểu sao ngươi lại thích làm vậy với Miêu Nhị rồi. Tại nơi quái quỷ này không có linh khí, chỉ toàn huyết khí và tử khí này, Miêu Nhị quả là một tấm chăn bông di động mà. Còn về mảnh vỡ kia, nó không có linh khí để hút liền tự lấp đầy bản thân bằng mấy cái uế khí này. Vậy nên ngươi chỉ cần thanh tẩy nó là được.



Trần Cảnh nghe Cửu Nhi thuyết giáo thì liền cau mày lại. Thanh tẩy đúng là không phải chuyện khó nhưng ở nơi tử địa này thì nó là chuyện vô nghĩa. Chẳng khác gì giặt quần áo trong thùng nước bùn cả. Vậy nên quả thật thứ này ở đây không khác gì rác. Trần Cảnh suy tư một hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách gì tận dụng được nó.

Anh bắt đầu cảm thấy chán nản. “Ọt, ọt” Cái bụng của anh bắt đầu kêu réo. Tính ra thì Trần Cảnh cũng một ngày chưa ăn gì rồi vậy là anh quyết định:

- Hai vị tiểu thư, tới giờ cơm tối rồi.

Trần Cảnh đứng dậy vươn vai sau đó lấy ra mười mấy cái hộp kim loại rất to. Anh mở ra thì bên trong chứa đầy lương khô cùng canh nguội. Miêu Nhị ngửi được mùi thơm thì hai mắt liền sáng lên. Nàng vùng dậy, chạy đến bên Trần Cảnh bỏ mặc tiểu thư nhà mình đang hậm hực đi ở phía sau.

- Trần Cảnh, Trần Cảnh! Ngươi nấu những thứ này từ bao giờ vậy? làm sao mà ngươi bảo quản nó được vậy?

Miêu Nhị vừa hít hà hương thơm vừa hỏi dồn dập, bản tính tò mò trong nàng ta trỗi dậy. Miêu Nhị nhất quyết bắt Trần Cảnh phải giải thích tất cả một cách rõ ràng mới cho mọi người ăn cơm.

Trước sự cương quyết của Miêu Nhị, Cửu Nhi và Trần Cảnh cũng không có cách nào phản kháng. Vậy là Trần Cảnh phải thỏa hiệp, cho anh vừa nấu ăn vừa nói:



- Thứ này gọi là thực phẩm đóng hộp, thức ăn đã chế biến sẽ được đóng vào hộp kim loại kín khí. Sau đó sẽ được gia nhiệt đến một trăm hai mốt độ C trong ba mươi phút sau đó làm lạnh nhanh. Như vậy có thể bảo quản thực phẩm trong đó trong một thời gian dài, có thể lên tới vài năm.

Miêu Nhị nghe vậy thì giỏng hai tai lên, nàng nghiêng nghiêng đầu qua một bên rồi nghĩ nghĩ gì đó sau đó thì tức giận lao tới túm lấy cổ Trần Cảnh:

- Tại sao những kiến thức này không có trong truyền thừa? Ngươi tại sao lại giấu chúng ta, ngươi có âm mưu gì?

Trần Cảnh lúc này cũng hoảng hồn, anh vội lắp bắp nói:

- Đừng đánh, đừng đánh! Ta có truyền nhưng phong ấn lại rồi. Các kiến thức liên quan đến chiến đấu thì sẽ được ưu tiên trước, các kiến thức khác thì sẽ tạm phong ấn lại. Hai vị tiểu thư kiểm tra khối cầu linh thai sẽ thấy những ô vuông nhỏ có đánh số thứ tự, mỗi ô là một loại kiến thức về lĩnh vực khác nhau. Cái ta nói thuộc ô thứ hai trăm mười sáu đến hai trăm hai tám, tìm là thấy!

Cửu Nhi thấy Trần Cảnh không có biểu hiên của sự dối trá thì liền ra tay cản Miêu Nhị lại. Sau đó hai người cùng nhau nhập định để kiểm chứng thực hư mọi chuyện.

Lúc cả hai mở mắt ra, một bàn đồ ăn nóng hổi thơm phức đã bày ra trước mặt. Trần Cảnh còn rất tinh ý khi dựng một cái lều nhỏ ngăn cách không cho uế khí xâm nhập vào bàn tiệc.

- Xem ra ngươi không nói dối! Nhưng ta rất ngạc nhiên trước những kiến thức mà ngươi có. Thậm chí một vài lĩnh vực ta dám khẳng định không hề tồn tại ở thế giới này. Ngươi là người đến từ thế giới khác sao?

Trần Cảnh cũng không hề phủ nhận, anh gật đầu mà nói:



- Phải, ta đến từ một nơi gọi là Trái Đất. Ở nơi đó, thì thế giới này giống một câu truyện huyền huyễn đầy kỳ ảo và ma mị. Chúng ta biết về nó, viết về nó nhưng không bao giờ tin nó có thật…

Miêu Nhị lúc này cũng gật gù, nàng cầm một cái bánh khoai lên hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng. “ Nhoàm, nhoàm…” Nàng ta vừa nhai vừa nói:

- Ngon đấy! Thứ này hẳn là khoai lang kén nhỉ, ta có thấy nó trong truyền thừa. Ngươi quả thật tích trữ rất nhiều công thức nấu ăn đấy. Ở Chân Linh đại lục này ẩm thực không hề phát triển như nơi ngươi gọi là Trái đất kia, hương vị này quả thực khiến cho người ta nhớ mãi. Ban đầu ta chỉ nghĩ ngươi là một tên mọt sách suy thận, gả cho ngươi quả là sỉ nhục nhưng giờ thì xem ra cũng không tệ đến vậy.

“Đây là khen hay đang chửi xéo ta vậy?” Trần Cảnh cảm thấy lời này của Miêu Nhị có sức sát thương cảm xúc rất cao. Thấy Trần Cảnh tiu nghỉu thì Cửu Nhi liền an ủi:

- Theo ta biết thì người đến từ nơi gọi là Trái Đất quả thực không hề ít nhưng người được lưu tên sử sách thì chỉ có mỗi lão tổ Thần Nông của ngươi mà thôi. Đa số những kẻ còn lại đều các tộc bắt làm nô dịch hay vật thí nghiệm hết rồi. Ngươi cũng khá mạo hiểm khi cho chúng ta biết thân phận thật sự đấy, ngươi không sợ lâm vào thế vạn kiếp bất phục à?

“Xem ra ta cũng không phải người duy nhất và cũng chẳng phải người cuối cùng. Xem ra Linh Lộc lão nhân nói đúng, ta không phải là kẻ dược chọn, lơ tơ mơ là m·ất m·ạng ngay.” Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Trần Cảnh lại tự tin nói:

- Ta đây là đánh cược! Và ta đã cược thắng. Chuyện ta là người đến từ Trái Đất sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ. Vậy thay vì cố ngắng giấu kín thì gia tăng số lượng đồng minh biết về nó, gắn chặt lợi ích của ta với họ chẳng phải là tốt hơn sao! Với lại tiểu thư là người tiết lộ thân phận cho ta trước mà, ta chỉ qua là đáp lễ lại thôi.

Cửu Nhi nghe thế chì chỉ nhếch mép cười:

- Hì hì! Xem ra ngươi cũng tính là một “ Quân tử ” đấy chứ nhỉ, tất nhiên không phải bọn rác rưởi mồm thối ở cái học cung rách kia. Ta rất thích cách làm người này của ngươi đấy, vậy nên ngươi đi làm thêm mấy món nữa đi, nhiều nhiều một chút! Ta và Miêu Nhị cần nạp năng lượng, từng này không đủ. Nếu ngươi thỏa mãn được cơn đói của chúng ta, thì lát nữa sẽ thưởng cho ngươi nằm trên một lát.