Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 21: Phần thưởng 2




Chương 21: Phần thưởng 2

Trần Cảnh nghe thấy lời mời gọi này thì cũng không từ chối mà đáp lại:

- Được thôi! Đợi ta đi lấy hai bộ quần áo cho hai vị tiểu thư đã.

Nói rồi Trần Cảnh lao đi ra sau tảng đá một lúc rời mang về hai cái giá đỡ bằng đá, bên trên có hai bộ y phục truyền thống của Cửu Vĩ tộc hay mặc. Anh đã kết hợp giữa y phục Cửu Vĩ và cổ phục Việt Nam để tạo ra nó, ngoài ra còn một ít đồ trang trí mang họa tiết Cửu Vĩ được làm từ những viên sỏi nhỏ rất đẹp.

Y phục của Cửu Nhi thì có thêm hai cái lục lạc bằng hắc thiết ở bên hông, chắc là anh đã lấy nguyên liệu từ khối kim loại khổng lồ kia rồi. Sau khi thấy hai bộ y phục tuyệt đẹp này thì Miêu Nhị cùng Cửu Nhi háo hức không thôi. Các nàng không phải chưa từng mặc qua lụa là gấm vóc nhưng hai bộ quần áo này lại khác. Chúng quá đẹp và đáng yêu đi, hơn nữa cách bày trí, màu sắc cũng rất hợp ý hai người.

Miêu nhị vội chạy đến bên, nàng đưa tay sờ sờ và cảm nhận chất vải. Bộ đồ này dệt rất chắc, vải rất mềm và êm, lại không hề có vết nối. Điều này rất tuyệt, các vết nối sẽ làm bộ lông của nàng cảm thấy khó chịu. Nếu đặt may bộ này ở Đào Đô thì chắc đi tong mười năm tiền công của nàng mất.

- Chất vải mềm như lụa, lại có thoang thoảng mùi hương của cỏ cây. Đặc biệt nhất là ta không thể nhìn thấy vết khâu vá, cứ như bộ đồ này được dệt lên từ một sợi vải duy nhất vậy. Ở cái nơi hoang vu này làm sao ngươi làm được nó vậy Trần Cảnh?

Cửu Nhi thấy Miêu Nhị khá háo hức thì cũng chạy lên sờ sờ, cuối cùng nàng cũng khá ngạc nhiên và hỏi vậy. Trần Cảnh nghe thế thì mỉm cười đắc ý:

- Cửu tiểu thư quên là ta còn một món bảo vật nữa sao? Trên đời này chỉ có thứ mà ta chưa nghĩ tới chứ không tồn tại thứ mà ta không mô phỏng được.

Nói đoạn Trần Cảnh bung Thiên Ti ra, hàng vạn sợi lông trắng muốt bắt đầu đan xen vào nhau tạo nên nhiều hình thù kỳ lạ. Anh bước tới và ném hơn chục cuộn sợi vải vào đấy, từng sợi Thiên Ti quấn lấy chúng sau đó dan xen vào nhau. Rất nhanh, hai bộ váy ngủ thêu hình Cửu Vĩ đã hoàn thiện. Chúng bay lơ lửng rồi từ từ rơi xuống trước mặt hai người.

- Xảo đoạt thiên công. Đây chính là xảo đoạt thiên công mà! Trần Cảnh, ngươi thực sự chỉ là hàn sĩ thôi sao?

Miêu Nhị không nhịn được nữa mà thốt lên, Trần Cảnh nhìn nàng mà tủm tỉm cười:’



- Ha ha, Miêu tiểu thư nói vậy là sai rồi. Phần lớn là do Thiên Ti tự làm việc, ta chỉ qua lập trình cho nó theo một mô típ lặp lại thôi. Sau này có điều kiện ta sẽ liên kết với nơi nào đó và thiết kế một loại máy dệt sợi mảnh cùng khung cửi tự động đồng thời truyền dạy cách may vá lồng ghép sợi vải. Lúc đó thì người thường cũng có thể may ra những bộ đồ như này, thậm chí còn tốt hơn ta.

Hai vị tiểu thư nghe vậy thì cả kinh, tên nam nhân trước mặt này muốn biến một kỹ thuật phức tạp như vậy thành một điều đơn giản, người thường cũng làm được ư? Hắn cuối cùng là một thiên tài biến thái hay là một kẻ điên cuồng vọng vậy.

Cửu Nhi thấy Trần Cảnh bày ra tư thế muốn ăn đòn như vậy thì nàng liền liếm mũi mấy cái, hứng thú của nàng ta với Trần Cảnh lại tăng thêm vài phần rồi.

- Ngươi làm tốt lắm, lại đây tắm với chúng ta nào.

Cửu Nhi thở ra một hơi sau đó bước tới túm tóc Trần Cảnh rồi ném luôn xuống hồ tựa như ném một củ cải trắng vậy. Miêu Nhị thấy vậy cũng lao đến, chưa kịp để Trần Cảnh định thần đã vòng ra phía sau, khóa người của Trần Cảnh lại.

Cửu Nhi lúc này cũng từ từ bước tới, nàng giơ móng xé toạc quần áo của Trần Cảnh ra, bàn tay bóp lấy bộ ấm chén của anh mà nói:

- Có vẻ các khóa huấn luyện trước đây không có tác dụng thì phải, mới chạm nhẹ cái mà đã cứng như vậy, thật không có tính thử thách gì cả…

- Ưm, ưm…!

Trần Cảnh ngửi thấy mùi không ổn liền định nói gì đó nhưng Miêu Nhị đã dùng thủ thuật khóa họng anh lại. Cửu Nhi nắn nắn nó một hồi thì thấy vừa tay, nàng cười lên thật quyến rũ sau đó đứng quay người lại, dựa sát vào tảng đá lớn. Nàng nói:

- Ta đã hứa cho ngươi nằm trên thì sẽ để ngươi nằm trên, nhưng cơ thể ngươi quá yếu, chẳng thể thỏa mãn được chúng ta nên Miêu Nhị sẽ giúp ngươi hành động. Công việc của ngươi là thả lỏng cơ thể cùng giữ cho kim thương luôn thẳng là được, nào tới đi.



Vậy là Miêu Nhị xách theo Trần Cảnh bước tới, Cửu Nhi hơi cúi người xuống và cong đuôi lên. Sau đó thì cuộc giao hoan xác thịt chính thức bắt đầu.

- A, a, aaa! Hừ gừ…! Được đấy, tốc độ vừa phải, lực nhấn vừa phải. Thuật khiển rối mà ngươi truyền cho bọn ta quả thất rất thú vị đấy. Nó giải quyết được rất nhiều việc, nếu là ngươi lúc trước thì đẩy được mấy cái đã mệt đứt hơi rồi còn đâu.

Cửu Nhi vừa rên lên khe khẽ vừa tán thưởng kỹ năng của Miêu Nhị. Trần Cảnh lúc này thì khổ không nói thành lời. Đây đã là hiệp thứ mười rồi, may là Trần Cảnh đang hành sự ở trong hồ linh dịch nên anh với không bị sặc thận mà c·hết.

Thấy kim thương của Trần Cảnh bắt đầu cong vẹo, Cửu Nhi liền ra hiệu cho Miêu Nhị dừng lại. Nàng giải phong cho Trần Cảnh và hỏi:

- Thế nào, cảm giác nằm trên vui chứ?

Trần Cảnh thở gấp không ra hơi, giọng lý nhí cầu xin:

- Hông đau quá, tiểu thư cho ta nghỉ một chút…

Miêu Nhị ở phía sau nghe vậy thì liền nghé sát vào tai Trần Cảnh mà nói:

- Không nghỉ được đâu, ta còn chưa sơ múi được gì mà!

Trần Cảnh nghe vậy thì đổ mồ hôi hột, ý chí thì tất nhiên còn sung lắm nhưng thân tàn ma dại rồi. Miêu Nhị quay qua nói với Cửu Nhi:

- Tiểu thư, sủng vật nhỏ này cần được huấn luyện thêm, vẫn quá yếu. Hay là chúng ta cho nó uống thứ đấy đi.

Cửu Nhi nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu. Nàng ta bảo Miêu Nhị thả Trần Cảnh ra, cho anh nằm ngâm nước ở đấy còn mình và Miêu Nhị thì chạy đi đâu mất.



Trần Cảnh tưởng mình thoát nạn liền tranh thủ hô hấp thổ nạp một chút. Toàn thân được tẩm bổ linh khí không ngừng, rất thoải mái. Một lúc lâu sau, hai người quay lại và thấy Trần Cảnh đang lim dim ngủ thì cười tà.

Lần này Cửu Nhi bước tới, nàng dùng đuôi khóa Trần Cảnh lại. Miêu Nhị chớp thời cơ bóp miệng Trần Cảnh và đổ thứ nước mặn mặn ấy vào.

- Khụ khụ khụ!

Trần Cảnh bị sặc nước mà bừng tỉnh, anh ho lên sù sụ, cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Cửu Nhi nói:

- Ồ, vẫn còn tâm trí sao? Như vậy đi, ta sẽ không dùng Khiển Rối lên ngươi nhưng ngươi phải tự thân vận động, khiến Miêu Nhị nhà ta thỏa mãn. Nếu không thì lần sau đừng hòng nằm trên nữa.

Nói rồi nàng ta nắm lấy tay Miêu Nhị bước xuống hồ, Cửu Nhi ngồi xuống trên một tảng đá phẳng mà ra lệnh:

- Truyện lúc nãy còn chưa xong, Miêu Nhị, em đến giúp ta đi. Vậy là Miêu Nhị gật đầu, nàng ấy cúi người xuống phục phụ Cửu Nhi.

Trần Cảnh thấy bức tranh bách hợp này thì liền sung sức trở lại, anh bước tới bên Miêu Nhị, hai tay xoa xoa mông nàng ấy. Miêu nhị ngau lập tức nâng hông là dựng đuôi lên, tỏ ý sẵn sàng.

Trần Cảnh quan sát một chút, anh không bắt đầu ngay mà quỳ xuống, bắt chước Miêu Nhị, thể hiện khả năng dùng lưỡi điêu luyện của mình.

- Gru ừ, ư ư ư… Em bảo này, kỹ thuật dùng lưỡi của sủng vật khá giỏi đấy, nếu nó thích liếm láp như vậy hay là để nó phục vụ tiểu thư còn em thì… Chịu thiệt một chút vậy.

Cửu Nhi nghe bùi tai liền gật đầu, vậy là Trần Cảnh lại bị hai nàng đè thẳng ra, cột từ chi vào bốn cục đá, không thể cựa quậy. Cửu Nhi leo lên đầu Trần Cảnh ngự tại đấy còn Miêu Nhị thì ở dưới nghịch thú nhún. Hai vị mỹ nữ này quay mặt vào nhau và chơi hoa bách hợp.

Chỉ khổ Trần Cảnh ở phía dưới, hơi ngừng lại tí là bị trấn nước ngay. Sau chừng vài chục hiệp, cả hai lúc này nới thỏa mãn và tha cho Trần Cảnh. Anh lúc này cũng đã ngất lịm, không biết gì nữa.