Chương 20: Phần thưởng 1
Trần Cảnh buông lời than thở, anh đưa tay đẩy hai thanh kiếm đang kề trên cổ mình ra và ôm chầm lấy hai vị mỹ nữ:
- Oa, mềm quá đi!
Trần Cảnh vùi mặt vào những trái đào tiên căng mạng mà làm nũng. Miêu Nhị và Cửu Nhi nhìn nhau mà cười xòa. Tên vô lại mà họ nhặt được vẫn vô lại như vậy. Chỉ thích làm theo ý mình mà thôi.
- Ngươi ban cho chúng ta cơ duyên thật lớn, ngươi không hối hận sao?
Miêu Nhị vừa ấn Trần cảnh vào ngực mình vừa hỏi, Trần Cảnh cũng chỉ kêu “Ưm ưm” không rõ nghĩa. Quả đào tiên căng mọng kia đã lấp đầy miệng anh mất rồi.
- Ưm …Ưm! Không… hối hận!
Trần Cảnh khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tay Miêu Nhị mà thở hồng hộc, anh vừa thở vừa nói:
- Suýt thì tắt thở rồi. Cốt phù, Linh Thai cùng kinh mạch của hai tiểu thư vẫn chưa được không chế, hai người cần phải làm quen với nó trước đã. Với tại từ giờ hai thanh phi kiếm này thuộc về hai tiểu thư. Tuy ta đã được ban ấn nhưng phong tục cưới hỏi vẫn là phải có. Ta tài sản không có gì nên lấy tạm hai thanh kiếm này làm lễ vật cầu hôn vậy.
Cửu nhi nghe Trần Cảnh nói vậy thì phì cười, nàng cười vì Trần Cảnh quá ngốc hay là cười vì nàng từ giờ đã trở thành chủ của thanh kiếm mà nàng khao khát? Trần Cảnh thấy nụ cười ấy thì cũng chỉ biết im lặng tán dương. Dù ở thế giới nào, dù cho mọi chuyện có ra sao thì nụ cười hồn nhiên của Cửu Nhi vẫn mãi không thay đổi.
- Vậy sao! Sủng vật như ngươi cụng biết lễ nghĩa đó chứ. Thanh kiếm này làm lễ vật rất hợp ý ta, đợi lát nữa ta và Miêu Nhị làm quen với cơ thể mới này xong, chúng ta sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.
Dứt lời, Cửu Nhi liền cầm kiếm t·ấn c·ông Miêu Nhị. Cách nhanh nhất để làm quen với cơ thể mới này chính là chiến đấu. Trần Cảnh lúc này cũng thu hồi Thiên Ti và leo lên một chỗ cao quan sát.
“ Keng, keng…” Hai thanh kiếm không ngừng v·a c·hạm vào nhau, kiếm khí tỏa ra khắp nơi, cày xới mặt đất cứng như đá này thành từng rãnh sâu hoắm.
- Giá trị của sủng vật lại tăng lên rồi, bây giờ em công nhận quyết định đánh dấu lên hắn của tiểu thư là hoàn toàn đúng.
Vừa đánh nhau, Miêu Nhị vừa truyền âm. Cửu Nhi nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười:
- Ta nói với em rồi mà, ta sẽ không bao giờ chọn một tên vô dụng làm phu quân. Không ngờ hắn vậy mà có thể kích phát thuộc tính huyết mạch băng - thủy của ta và hỏa - lôi của em. Kiến thức hắn truyền cho chúng ta thật mới lạ, Luyện khí luyện đan, trận pháp, vu thuật… Đều có cả. Nhưng thứ quý nhất chính là cái “Khoa Kỹ Thần Thông”. Nó có thể thay đổi tất cả nhận thức của mọi người ở thế giới này.
Miêu nhị vừa đỡ kiếm của Cửu Nhi vừa gật đầu khen ngợi:
- Bảo sao hắn mở mồm ra là nói cái này, cái kia lạc hậu, sơ hở. Với Linh Thai kiểu mới, cốt phù, nhãn phù,… Mà hắn trực tiếp tạo ra, em tin chắc nó vượt trội hơn rất nhiều so với những công pháp mà chúng ta đã học. Đặc biệt là Linh Thai, tốc độ tính toán có thể nói là nghịch thiên…
Hai người cứ như vậy mà đánh nhau không biết mệt mỏi. Cuối cùng cũng làm chủ hoàn toàn công pháp cùng cơ thể của mình. Cửu Nhi thấy Miêu Nhị người đầm đìa mồ hôi thì gật đầu hài lòng, vậy là họ cùng nhau thu kiếm trở về.
- Hai vị tiểu thư, hồ nước nóng đã chuẩn bị xong. Mời hai vị tiểu thư vào tẩy trần.
Trần Cảnh thấy hai người trở về thì liền hớn hở như một chú cún nhỏ, lon ton chạy ra đón. Cửu Nhi nghe có hồ nước nóng thì khoái lắm, cũng lâu rồi nàng chưa được tắm rửa đàng hoàng. Vậy nên Cửu Nhi vội kéo tay Miêu Nhị chạy như bay về phía Trần Cảnh chỉ.
Phía sau tảng đá lớn, cái lỗ trước Trần Cảnh đào bay giờ đã biến thành một hồ nước nóng tuyệt đẹp. Miêu Nhị thấy vậy thì hơi ngẩn ra rồi hỏi:
- Ngươi làm cái này trong lúc chúng ta bế quan sao? Chúng ta đã ở trong kén bao nhiêu lâu rồi?
Trần cảnh gãi gãi tai, anh chỉ tay vào tảng đá khắc đầy vết khắc ngang dọc rồi nói:
- Trong này trời nửa sáng nửa tối, không phân ngày đêm nên ta lấy tốc độ quay của một vòng linh thai làm cột mốc. Tính theo thời gian bên ngoài thì có lẽ là đã qua sáu tháng lẻ bốn ngày rồi.
- Sáu tháng?
Cả hai vị tiểu thư đồng loạt thốt lên. Trần Cảnh cũng chí biết nhún vai xác nhận. Cửu Nhi nhìn Trần Cảnh một lượt thấy anh không có gì khác thường liền hỏi:
- Nơi này không có thức ăn, hay linh khí vậy trong sáu tháng qua ngươi làm sao vẫn giữ được dáng vẻ này, thậm chí còn hơi mập ra một chút?
Trần Cảnh thấy vậy thì cười phá lên:
- Tiểu thư quên lần trước ta đào phải thứ gì rồi sao? Là mạch dẫn linh khí của trận pháp này đó. Tiểu thư nhìn cái hồ này xem, ta đã bố trí một ít trận pháp để biến chỗ linh khí rò ra đó thành linh dịch và tạo nên cái hồ nước nóng nhỏ này. Còn thức ăn thì tiểu thư nhìn đằng kia xem!
Hai người vội nhìn theo hướng Trần Cảnh chỉ, ở nơi không xa phía trước là một cánh đồng khoai mật xanh ngắt, ngoài ra còn có một ít thảo dược được trồng xen vào đó nữa.
Cửu Nhi nhìn xuống dưới chân thì thấy có một cái rãnh nước nhỏ, dẫn nước từ cái hồ này ra mảnh ruộng ấy. Trần Cảnh thấy Cửu Nhi nhanh nhạy như vậy thì chỉ cười nói:
- Trong lúc chờ đợi hai vị tiểu thư thức tỉnh, ta đã trồng chúng đấy, thật may là chúng ta chưa ăn hết chúng nên mới có cái để làm giống. Nơi này tuy nửa tối nửa sáng nhưng có linh dịch tưới tiêu nên cây cối vẫn phát triển bình thường. Chỉ có điều vì nơi này từng g·iết c·hết quá nhiều người, thi khí, oán khí, uế khí ngấm sâu vào đất khiến sản phẩm trồng ra phải qua nhiều khâu sử lý đặc biệt mới ăn được.
Cửu Nhi tròn xoe mắt nhìn Trần Cảnh như nhìn một con thú lạ, những lời Trần Cảnh nói thoạt nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế cần thực lực rất cao. Sáu tháng ư? Cho dù cho nàng sáu năm thì nàng cũng không thể làm được tốt như vậy. Cuối cùng Cửu Nhi chỉ biết than thở một câu:
- Ngươi quả thực là truyền nhân của Thần Nông…
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ nhún vai, kỹ thuật này ở thế giới song song anh đã lợi dụng tài lực Đào Đô hoàn thiện nó lâu rồi. Hơn nữa anh cũng đã truyền lại cho hai người không sót một chữ nên có gì mà than thở? Không cần làm quá lên như vậy.
Trần Cảnh bước tới hồ nước, anh ném một ít dược liệu vào đó rồi đưa cho hai vị tiểu thư hai cái túi lưới và nói:
- Trong này không có đủ điều kiện để làm xà phòng thơm nên ta đã dùng số dược liệu ít ỏi ở đây cùng sợi từ dây khoai để dệt nên cái túi tạo bọt này. Nhúng nó vào nước và kỳ cọ cơ thể sẽ giúp dưỡng da và tẩy tế bào c·hết đấy.
Vì đã được truyền thừa gần như toàn bộ kiến thức nên vừa nhìn Cửu Nhi cùng Miêu Nhị đã biết ngay công dụng và cách dùng của món đồ chơi này.
- Trong điều kiện gần như chẳng có gì vậy mà hắn vẫn làm được mấy món đồ xa sỉ này. Mùi hương này cũng rất dễ chịu nữa, sao hắn biết mùi hương yêu thích của em và tiểu thư nhỉ?
Miêu Nhị cầm túi tạo bọt lên ngửi ngửi rồi truyền âm cho Tiêu Cửu, Tiểu Cửu cũng không biết nên liền bỏ qua, nàng nói:
- Trần Cảnh, xuống tắm chung với chúng ta đi. Hai chúng ta cần người kỳ lưng cho mình.