Chương 22: Nhất kiếm
Sau cuộc mây mưa hành xác, hai vị tiểu thư này vứt Trần Cảnh nằm còng queo trong hồ còn mình thì chạy đi thử quần áo mới. Khi Trần Cảnh tỉnh lại thì thấy cơ thể mình đã bị ngâm trong linh dịch đến nhão ra, hai bên thận đau nhói kèm theo sự nhức nhối như có hàng vạn con kiến cắn ở bộ ấm chén.
- Lại thế nữa rồi!
Trần Cảnh kiểm tra cơ thể thì thấy trên người đầy vết móng vuốt cùng dấu răng nanh. Tệ nhất là kim thương, nó sưng phồng lên như một quả cà tím, bên trên còn hai dấu răng mèo sâu hoắm.
Vậy là Trần Cảnh hoảng hốt, anh cấp tốc vận khí để thải ra máu bầm. Một lúc sau thì mọi thứ đã trở lại bình thường, linh dịch cũng hỗ trợ Trần Cảnh cấp tốc sinh ra máu thịt mới. Tầm mười tiếng sau mọi thứ lại hoàn hảo như ban đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không tồn tại.
- Ngươi tỉnh rồi sao? Kỹ thuật lưỡi của ngươi khá thú vị đấy, làm mấy nháy nữa nhé!
Trần Cảnh vừa mở mắt thì đã thấy Cửu Nhi lấy Miêu Nhị làm ghế, ngồi chễm chệ trước mặt mình rồi. Nghe nàng ta đòi làm thêm mấy nháy nữa, Trần Cảnh cảm thấy tuyệt vọng, hai quả thận rõ là đã lành vậy mà giờ lại nhói đau, dường như chúng đang gào thét tha mạng cho chúng vậy.
- Tiểu thư cứ đùa, chuyện này để sau cũng được mà… Việc cần làm trước mắt là tìm đường ra khỏi nơi quái quỷ này đã!
Trần Cảnh cố ý không nhìn trực tiếp vào mắt của Cửu Nhi, anh vội tìm cớ đánh trống lảng. Cửu Nhi lúc này chỉ khẽ tặc lưỡi nói:
- Nhàm chán! Ngươi cứ như vậy thì mãi mãi chỉ có thể nằm dưới mà thôi. Lần sau chúng ta sẽ tăng cường độ huấn luyện lên. Còn về vấn đề đường đi, tự mở ra là được.
Trần Cảnh nghe thấy Cửu Nhi chịu tha cho hai trái thận yếu ớt của mình thì liền thở phào nhẹ nhõm. Hỏi anh còn sung không thì tất nhiên là có, nhưng ý chí dù mạnh đến đâu thì cơ thể vẫn là có giới hạn mà.
Cửu Nhi ngáp một cái rồi đứng dậy, nàng bước ra phía trước, tay cầm Vong Xuyên, vận khí và chém về phía trước.
- Nguyệt Lượng Triều Tịch! Phá cho ta…
Tiểu Cửu hét lớn, kiếm khí từ mũi kiếm tuôn ra như sóng trào, tầng tầng lớp lớp xung kích không gian phía trước, tựa như là những con sóng lớn đang từng chút một bào mòn núi đá vậy.
“Linh, inh…” Một âm thanh chói tai vang lên tựa như tàu hỏa phanh gấp vậy. Thanh kiếm vậy và thực sự có thể cắt xuyên qua không gian, mở ra một cái hắc động đen ngòm.
- Đi thôi!
Tiểu Cửu nói rồi nhảy vào bên trong, theo sau đó là Miêu Nhị. Trần Cảnh thở dài, anh phất tay một cái, Thiên Ti phóng ra cày xới mặt đất, hủy đi cái hồ linh dịch, hủy luôn cánh đồng, xóa sạch mọi dấu vết của ba người ở đây sau đó mới yên tâm nhảy vào hắc động.
Vừa bước vào, Trần Cảnh đã bị ném tới một không gian khác, nơi này có rất nhiều bộ xương cốt Long tộc, đủ mọi chủng loại. Kể ra nhiều nhất vẫn là xương cốt Giao Long.
- Ngươi thật lề mề!
Miêu Nhị đứng đó đợi Trần Cảnh, vừa thấy anh chui ra đã túm cổ xách lên như xách một con ếch. Miệng không ngừng trách móc. Trần Cảnh chỉ biết cười nhạt, anh đưa tay xoa xoa cằm của Miêu Nhị khiến nàng ta híp mắt lại và kêu lên “Grừ grừ” đầy thỏa mãn.
- Người thật biết cách làm người ta chán ghét!
Miêu Nhị nhận ra mình bị Trần Cảnh nắm thóp thì liền ngay lập tức phản công. Nàng ta ghì luôn mặt của Trần Cảnh vào ngực mình sau đó sết chặt tay, tựa như một con trăn lớn đang nghiền nát xương con cún nhỏ vậy.
Trần Cảnh bị đào tiên làm cho ngộp thở, cơ thể, xương cốt kêu lên răng rắc tựa như bánh quy giòn thì vội sợ hãi giãy dụa. Tất nhiên Miêu Nhị không có ý g·iết Trần Cảnh, thứ anh nghe thấy chỉ qua là những mẩu xương Miêu Nhị đạp dưới chân mà thôi.
Miêu Nhị đã dùng lực rất khéo, chĩ gia tăng đau đớn đến cùng cực nhưng không để lại tổn thương thực tế gì nhiều cả. Một đòn t·ra t·ấn tinh thần mà nàng cực kỳ thích. Rất lâu rồi nàng ta không thể tìm được món đồ chơi nào đủ bền khiến nàng tha hồ bung lụa, thật may mắn khi Trần Cảnh xuất hiện ở đây, anh là món đồ chơi khó hỏng nhất mà nàng từng thấy. Suy nghĩ này của Miêu Nhị vừa hay rất giống với Cửu Nhi. Chỉ có Trần Cảnh là đau lòng nhất, dù anh biết nhưng cũng có thể làm gì được bây giờ!
- Ồ, vẫn còn tỉnh táo sao? Khá hơn trước rồi đấy. Sao lại nhìn chủ của ngươi như thế? Tiểu thư đi trước rồi nên ở đây chỉ có hai ta thôi, vậy nên ta sẽ nói thẳng…
Miêu Nhị vác cơ thể mềm oặt của mình lên vai rồi tiến về phía trước, vừa đi nàng vừa nói:
- Ngươi quá y·ếu s·inh l·ý đi, mới chỉ có chút chuyện như vậy mà đã mềm oặt ra như rồi thì làm sao thụ thai cho bọn ta được chứ? Khác với Nhân tộc, Thần tộc và Yêu tộc cần phải đạt cực khoái thì chúng ta mới rụng trứng, mà lúc đó chúng ta sẽ đánh mất lý trí dẫn đến việc ăn thịt bạn tình. Cách duy nhất đó là con đực phải duy trì trạng thái này liên tục cho đến khi đối phương mệt đến mức không thể cử động.
Ngừng lại một lúc, Miêu Nhị thở dài và vỗ vỗ vào mông Trần Cảnh mấy cái rõ đau. Nàng than thở:
Ngươi cứ suy thận thế này thì làm sao thoát khỏi nanh vuốt của chúng ta được chứ? Ngươi có biết hôm qua ta xém tí thì cắn nát kim thương của ngươi ra không? Ai bảo nó ngon quá chứ! Mút nó không thể thỏa mãn nên ta định xé toạc nó ra, may mà có tiểu thư ra tay cản lại. Vậy nên từ hôm nay trở đi ta sẽ thay tiểu thư huấn luyện ngươi mỗi ngày, cố gắng sống sót nhé.
Trần Cảnh bị bóp đến mềm xương nên cũng chỉ có thể nằm yên đó, mặc cho Miêu Nhị làm gì thì làm. Một lúc lâu sau Miêu Nhị bước tới một cánh cửa lớn, nàng ném Trần Cảnh xuống dưới chân Cửu Nhi như ném một túi rác.
Trần Cảnh cũng chỉ biết lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần rồi bước đến khoác vai, nắn đào Cửu Nhi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
- Cái tay! Việc chưa làm xong đã táy máy rồi, muốn ta chặt cụt nó không?
Cửu Nhi cũng không né tránh bàn tay Trần Cảnh mà chỉ cảnh cáo như vậy. Trần Cảnh biết nàng chỉ đang giỡn nhưng dù vậy vẫn không dám đặt cược. Anh ngoan ngoãn thu tay lại và lủi thủi bước tới cánh cửa như là một con chó con bị chủ trách phạt vậy.
Sau khi quan sát cánh cửa này một hồi Trần Cảnh quay ra nói với:
- Cánh cửa này là cửa một chiều, chỉ có thể mở từ bên trong. Hơn nữa bên trên này khắc toàn những hình ảnh không mấy tốt đẹp gì, có vẻ là đang kể về một trận chiến nào đó rất rất lớn. Nhìn số xác c·hết được khắc ở đây mà xem, đúng kiểu núi thây biển máu. Tốt nhất là không nên…
Chưa đợi Trần Cảnh nói hai chữ “Mở ra” Cửu Nhi đã lao tới, kiếm trong tay lóe sáng. “Ầm” cánh cửa vậy mà b·ị c·hém thành từng mảnh nhỏ, kiếm chạm vào nó như dao nóng cắt bơ, không thể cản phá.
- Ài, cái tính cách này đúng là quen thuộc mà!
Trần Cảnh thở dài, anh vội theo Tiểu Cửu bước vào trong. “Nhép, nhép…” Mặt đất ở đây rất dính, nó được phủ một lớp bùn đen rất dày, trong không khí đầy mùi sắt gỉ.
Trần Cảnh đưa tay nhón một ít bùn lên quan sát, sau đó bỏ luôn vào miệng.
- Ọe, là máu!
Trần Cảnh vừa cho vào miệng thì đã nôn khan, thứ bùn này thực chất là máu cô đặc. Vị của nó cực kỳ tanh và khắm. Nghe Trần Cảnh nói như vậy Cửu Nhi lập tức bay lên quan sát xung quanh, tất cả chỗ này trải dài cho đến chân trời đều là vùng đầm lầy máu, ngoài những bộ xương long tộc lâu lâu ẩn hiện ra thì không còn gì khác cả.
- Về đi, đây là vùng đất không lành!