Chương 19: Tử Địa 2
Miêu Nhị vẫn không hiểu, nàng ta lắc lắc cái tai mà nhìn Trần cảnh chằm chằm, anh đàng giải thích chi tiết:
- Trên đời này đau khổ nhất vẫn là bị tước đoạt đi những thành quả mà bản thân khó khăn lắm mới gây dựng được. Còn không thì tự tay g·iết c·hết người mình yêu… Ảo cảnh này có lẽ hoạt động như vậy, g·iết người tru tâm, khởi phát tâm ma của phạm nhân, giày vò hắn ta cho tới c·hết. Vậy nên theo lý mà nói thì chúng ta đáng lẽ phải gặp cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời mới phải. Chúng ta vẫn còn sống là minh chứng rõ nhất cho việc trận pháp có vấn đề. Ngoài ra ảo cảnh xuất hiện không đồng đều và gặp nhiều sơ hở nữa!
Cửu Nhi đứng lặng im lúc này mới lên tiếng:
- Như ngươi nói vậy thì có thể những thứ ngươi làm hay cảm nhận ngay lúc này cũng có thể là giả. Vậy thì làm sao ngươi biết được ngươi có phải vẫn đang lạc trong ảo cảnh do Trảm Long Đài xây dựng hay không? Ảo cảnh không hoàn hảo thực chất lại là ảo ảnh hoàn hảo, cho người ta hy vọng rồi bóp nát nó.
Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ cười khổ, ngộ tính của Cửu Nhi quả thực nghịch thiên mà, chưa gì đã ra đề khó như vậy làm anh đau đầu thật sự. Trần Cảnh cầm kiếm lên, anh hít sâu vào một hơi và nói:
- Có thể là như vậy, nhưng có một thứ mà ảo cảnh không thể mô phỏng chính xác được đó chính là quy luật thế gian. Mọi thứ đều có biến số, không thứ gì có thể tính chính xác được những biến số này. Trảm Long Đài tuy là báu vật nhưng cũng xem như là đồ cổ, hệ thống phù văn hiện tại so với Long Hán thời kỳ đã hoàn toàn khác xa, ngay cả Chân Linh ngôn cũng đã có thêm bốn mươi phù văn mới.
Trần Cảnh hít thật sâu, “Phập” anh dứt khoát cắm thanh kiếm vào thật sâu trong lòng đất và ung dung nói:
- Phù văn như bánh răng của cỗ máy, chúng phải hoạt động nhịp nhàng với nhau không thì sẽ chẳng hoạt động được. Vậy nếu ta thêm vào những bánh răng mới không phù hợp cũng như gia tốc các bánh răng cũ thì sao?
Cửu Nhi dường như đã hiểu ra đạo lý trong đó liền khẽ liếm mũi một cái tỏ vẻ thích thú.
- Băng phách lạc nhật, vạn vật vưu tĩnh. Khởi!
Trần Cảnh đọc chú rồi quát lên, ngay lập tức nguyên khí ầm ầm đổ vào thanh kiếm sau đó hóa thành kiếm khí khoan xuống thật sâu vào lòng đất. kiếm khí hóa thành muôn kiểu phù văn và bắt đầu len lỏi vào khắp nơi, những phù văn này đi tới đâu phá hủy tới đó sau đó đan vào nhau như tơ nhện.
- Tên này thật không ngờ dùng cách thô bạo như vậy để phá trận, nhưng cổ nhân tạo ra trận pháp này không nghĩ tới điều đó sao?
Miêu Nhị đứng một bên quan sát rồi hỏi Tiểu Cửu, Nàng ta cũng chỉ nhún vai nói:
- Tất nhiên là đã tính đến nhưng họ không tính được là có một kẻ mang hai thanh thần khí nghịch thiên đến phá hủy nơi này đâu, dù sao nơi này được thiết kế để xét xử tử tù, mang tính biểu tượng là chủ yếu. Chứ nếu nó thần kỳ như thần binh lợi khí thì năm đó Long Hán triều đại đã không thua. So với Trảm Thần Đài ở Đào Đô, dùng máu tươi nuôi thần đao thì nơi này kém hơn nhiều lắm.
Miêu Nhị thấy tiểu thư nhà mình kiến thức uyên thâm thì tự hào lắm. Bên kia, Trần Cảnh vẫn kiên trì với với công việc đào bới của mình, chỉ cần tìm ra được vị trí một cái phù văn, là có thể truy được mắt trận nằm nơi nào rồi.
Phán đoán của Tiểu Cửu là đúng, chẳng bao lâu Trần Cảnh đã tìm ra được một dòng chảy linh khí kỳ lạ dưới đất và bắt đầu phá trận. Nhưng có một điều nàng đã lầm, hai thanh kiếm này không phải là thần binh mà đã là đạo binh rồi.
Vong Xuyên, Hoàng tuyền được tạo ra từ hai cái đuôi của Đát Kỷ ở thế giới song song. Khi qua thế giới này chúng liền bắt liên kết với Đát Kỷ ở đây và thế là nàng ta ngay lập tức có mười một đuôi, chứng đạo hỗn nguyên. Từ đó hai thanh kiếm này đã tiến hóa thành v·ũ k·hí thiên đạo. Trần Cảnh và hai người kia không bị ảnh hưởng gì cả đều là do hai thanh kiếm này bảo vệ, nếu không có chúng, ba người thực sự đ·ã c·hết ở trong ảo cảnh từ lâu rồi.
Ván cờ này, Linh Lộc lão nhân tực tiếp hất tung bàn cờ, thay đổi nhân quả. Đát Kỷ tự nhiên có cơ duyên chứng đạo, trở thành một vị thần chân chính cai quản vị diện nhỏ này. Thế nước vốn trong nay đã bị Linh Lộc lão nhân quấy cho đục ngầu, chẳng ai đoán định được điều gì cả.
Sau một lúc lâu phóng thích nguyên khí, cơ thể của Trần Cảnh đã bắt đầu đạt tới giới hạn. Trần Cảnh buộc phải dừng công việc lại mà thở hồng hộc:
- Hừ, hừ! Nơi này quá tà môn rồi, tuy trận pháp cổ lỗ sĩ nhưng lại trùng trùng điệp điệp, lớp này chồng lên lớp kia. Muốn phá giải hết cần tốn vài ngàn năm chứa chẳng đùa!
Cửu Nhi nghe Trần Cảnh than thở thì chỉ nhún vai tỏ ý là đã đoán được điều này từ trước. Trần Cảnh cũng không cố chấp phá trận, anh ngồi tĩnh tâm một hồi rồi quyết định chơi lớn:
- Hai vị tiểu thư, nơi này quá tà môn, ở nơi này lâu không sớm c·hết đói thì cũng sẽ mất trí. Muốn ra khỏi đây chỉ có một cách là liều mạng. Bây giờ ta sẽ truyền thụ lại toàn bộ tri thức mà ta có cho hai vị, nếu sau chuyện này ta có mệnh hệ gì, đừng để vì ta c·hết đi mà truyền thừa đoạn tuyệt.
Miêu Nhị nghe vậy thì nghiêng đầu, nàng chớp chớp mắt và nói:
- Ngươi như…
Trần Cảnh chưa kịp để hai người định thần đã bùng tỏa ra một cỗ sát khí ngập trời, khóa chặt cơ thể của hai người lại.“Vút! Phập, phập” Hoàng Tuyền và Vong Xuyên ngay lập tức lao đến, lần lượt đâm xuyên tim của cả hai.
- Trần Cảnh, ngươi…
Cửu Nhi chỉ biết đứng đó nhìn thanh kiếm găm vào tim mình trong tuyệt vọng, cuối cùng nàng ta cũng ngất lịm đi. Trần Cảnh lúc này bước tới, anh cúi xuống hôn lên môi hai người một nụ hôn kiểu pháp để cổ vũ chính mình.
Trần Cảnh đặt hai tay l·ên đ·ỉnh đầu của hai người, Thiên Ti theo đó cũng tủa ra, tựa như những sợi tơ tằm, từ từ bao lấy cả hai cái thân ảnh mỹ miều này.
- Khắc phù lên xương là quá trình cực kỳ đau khổ. Nếu lúc đó lại khai mở huyết mạch cùng nấu chảy hồn phách, đúc tạo Linh Thai thì sự đau đớn sẽ tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần. Nơi này tinh thần khí không ổn định, lại không có linh khí để hấp thụ. Vậy nên chỉ có thể để hai n·gười c·hết lâm sàng một lần, dục hỏa trùng sinh!
Trần Cảnh vỗ vỗ hai cái kén tằm rồi ngồi xuống bên cạnh, anh bắt đầu quá trình truyền đạo quen thuộc này. Không biết qua bao lâu, kén tằm bỗng nứt ra, hai vị tuyệt sắc mỹ nữ chui ra từ trong kén. Một vị có hai tai cùng hai cái đuôi cáo bông xù, trắng muốt. Ngay cả tóc và lông cũng đầu màu trắng, tựa như là những sợi bạch kim cực mảnh vậy.
Vị tiên nữ còn lại thì cơ thể hao hao giống người, nhưng khuôn mặt lại giống mèo. Toàn thân được phủ một lớp lông mềm mại màu vàng chanh, điểm xuyết những sọc dưa màu cam đậm. Nhìn xa khá giống một con mèo tam thể lớn đang đứng thẳng vậy.
- Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?
Hai người nghe thấy Trần Cảnh hỏi thì ngay lập tức quay người lại, trong tay mỗi người đều xuất hiện một thanh kiếm không chuôi. Sau có cả hai không nói một lời mà lao tới, mũi kiếm hướng về tim Trần Cảnh.
“Ầm!” Kiếm khí khủng bố mang theo lôi, băng nguyên tố đánh sượt qua người Trần Cảnh, phá hủy toàn bộ một vùng rộng lớn phía sau lưng.
- Ài, thiên phú nghịch thiên mà. Nếu thấu hiểu nguyên lý thì đao pháp cũng chính là kiếm pháp, thương pháp. Nhất đạo tinh thông vạn đạo thông. Cứ thế này ta sẽ c·hết trong sự ghen tị mất thôi.