Chương 2: Khởi đầu mới
- Ta đã quay trở lại ngôi miếu rách này rồi!
Trần cảnh mở mắt, khung cảnh trước mặt là ngôi miếu rách mà “Sáu năm trước” anh nán lại qua đêm. Bây giờ trời đã sáng, anh vội kiểm ra lại đồ đạc thì thấy vẫn y nguyên, đống lửa vẫn còn ấm và cái bánh trong túi vẫn chưa có dấu hiệu thiu mốc. Xem ra sáu năm qua chỉ dài bằng một giấc ngủ ở hiện tại mà thôi. Truyền thuyết về giấc mộng ngàn năm tưởng chỉ như một trò đùa nay đã trở thành hiện thực.
Trần Cảnh vội ngồi xuống, anh bắt đầu đi vào thế giới tiềm thức và kinh ngạc:
- Không gian linh thai vẫn còn! À phải, bản chất nó chính là linh hồn ta hóa thành nên khi linh hồn ta trở về thì nó tất nhiên cũng theo ta quay về.
Trần Cảnh mừng rỡ, anh vội bước lên đài cao, nới đặt siêu máy tính mà để kiểm tra. Thật ngạc nhiên là ngoài cái chip CPU ban đầu nay nó lại được gắn thêm một cái chip CPU màu xanh lá, xem ra đây chính là Vạn Dược Điển đi.
Trần Cảnh quyết định không đụng vào nó, anh chỉ mở CPU kia ra xem, toàn bộ dữ liệu nghiên cứu cùng các kiến thức đã đọc đều được sao lưu ở đây. Tuy hiện tại anh chả nhớ gì nhưng thật may khi có bộ nhớ phụ này gánh giùm. Công sức nghiên cứu “Sáu năm qua” không hề bị mất.
Phía trên bầu trời Linh Thai, hai thanh phi kiếm cùng nhau bay lượn, anh giơ tay ra giữa khoảng không, ngay lập tức một cái nhẫn cứ thế lao tới, xỏ vào ngón tay Trần Cảnh.
Không gian Linh Thai lúc này ngoài tế đàn không ngừng xoay tròn thì chỉ còn lại một vùng trống không. Trần Cảnh soi bóng hình của mình dưới mặt nước, phản chiếu dưới đó không phải anh mà là một người có tai cáo mắt cam, đó chính là Hỗn Độn Thiên Hồ đã hòa làm một với Trần Cảnh.
- Người trong ngương vừa là ta vừa không phải ta, nhưng chả sao. Hai lần ta đều chọn vì thiên hạ mà c·hết, vậy là quá đủ. Lần này ta sẽ chỉ sống cho riêng ta mà thôi.
Trần Cảnh tự nhủ rồi đứng dậy, trên ngón cái tay phải hiện ra một chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Anh lấy cái bánh ra dâng lên trên bàn lễ, lại thắp hương vái tạ một lần rồi cất bước rời khỏi nơi này.
Vừa đi trên đường anh vừa nghĩ:
“Ký ức của mình bị xáo trộn quá nhiều, sáu năm qua hư hư thật thật. Khó lòng mà nhận định được, thậm chí cả tên gọi, địa danh hay lịch sử cũng có ít nhiều đổi khác…”
Vậy là Trần Cảnh quyết định tạm hoãn hành trình đi đến phủ thành chủ. Anh quay người rẽ đi một hướng khác, rời bỏ đường chính mà tiến về vùng đất chưa được khai hoang ít người lui tới.
Ở nơi nào đó trong phủ thành chủ, vị nữ vương thành chủ nọ đang ngồi quan sát một cái ngương lớn, phản chiếu trong đó không phải là bóng hình kiều diễm của nàng mà là bóng dáng của trần cảnh. Khung cảnh kỳ lạ tựa như hình ảnh được quay bằng máy bay không người lái vậy.
- Tên nhóc này hình như không có ý định tới đây, mà dù sao thì người kia cũng chỉ bảo ta để ý đến nó. Vậy thì phong cho nó một chức quan hữu danh vô thực để dễ quản lý. Ta không biết người kia cò mưu tính gì nhưng có vẻ tên nhóc này không đơn giản.
Nàng gõ gõ vào mặt kính, hình ảnh trong đó ngay lập tức biến mất. sau khi thu pháp bảo lại, một vị thái giám thân cận ở phía sau màn mới tiến lên cung kính thưa:
- Bẩm thành chủ, đoàn xe của vị tiểu thư đó từ Đào Đô đã vào địa phận của Trấn Yêu thành. Có cần chúng ta ra nghênh đón?
Vị nữ vương hơi nhíu mày lại, nàng nói:
- Đoàn xe gì chứ, chỉ có một cái xe kéo cũ, một tiểu thư thất thế cùng một hầu cận vô danh mà thôi. Nếu đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc vậy thì chúng ta cũng không cần lễ nghi làm gì. Lão c·hết toi kia chỉ nhờ chúng ta đừng để nó c·hết thì chúng ta cứ vậy mà làm. Lão ta cũng tinh ma lắm, nếu cha mẹ nàng ta không tự nhiên m·ất t·ích thì giờ này nàng ấy có thể là người kế nhiệm Đào Đô rồi cũng nên, đâu tới lượt cái thứ như lão chen vào chứ.
Vị thái giám kia nghe vậy cũng không đáp lại ngay, một lúc lâu ông ta mới nói:
- Năm nay các thể loại người bất ổn đều tập trung lại chỗ chúng ta. Một vị tiểu thư thất thế trời sinh Mị thể, một tên thiếu niên là học đồ của người đó. Ngoài ra phía Long tộc và Hiên Viên sơn cũng rục rịch không ngừng. E là Trấn Yêu thành chúng ta khó mà vượt qua được tai kiếp lần này.
Vị nữ vương thành chủ chỉ cười khẩy một cái, nàng nói:
- Ngươi chớ lo xa, Trần Yêu thành, Trấn Kiếm thành… Từ xưa đến nay đều là vùng đệm giảm xóc cho c·hiến t·ranh, thường thì có rất ít cuộc chiến vượt quá phạm vi này. Chiến trường chính vẫn luôn là vùng Hoang Địa rộng lớn và đầy bất ổn kia.
Vị thái giám khom người:
- Thành chủ nói phải! Thần xin lui trước.
- Được rồi, lui xuống đi. Sai người theo dõi hai cá thể bất ổn kia, nếu không phải tình huống sinh tử thì tuyệt đối không được can thiệp. Đào Đô hiếm khi nào chơi lớn như vậy, thật đáng mong chờ mà…
Đã nửa ngày trôi qua kể từ khi Trần Cảnh bắt đầu tiến vào vùng đất hoang, bốn phía xung quanh đều là đồng cỏ, kéo dài đến tận chân trời.
- Cỏ dại ở đây tốt thật, thậm chí còn tích lũy một chút linh khí. Nếu cho khai hoang, biến vùng đất này thành ruộng đồng thì không biết còn tốt đến cỡ nào…
Trần Cảnh vừa lướt đi vừa lẩm bẩm, để tránh bị cỏ làm xước da, Trần Cảnh quyết định lấy phi kiếm Vong Xuyên làm ván lướt, cứ thế đứng trên đó mà lướt gió bay tà tà phía trên đầu ngọn cỏ.
Trong đám cỏ dại này đôi khi cũng ẩn giấu vài thứ hay ho, lâu lâu Trần Cảnh lại tìm được một ít cây thuốc hạ phẩm hoặc một vài loại côn trùng kỳ lạ.
Đến xế chiều, Trần Cảnh tìm thấy một dòng suối khá trong nên quyết định nghỉ chân lại đó. Anh lấy ra các thư thu thập được trong ngày kiểm kê lại một lần:
- Khoai dại một giỏ đầy, hạt tiêu một nắm, hành lá một bó, một ít dược liệu tạp không có linh khí, một ít trùng độc không biết tên…
Trần Cảnh thở dài, anh dùng kiếm phạt cỏ cùng cây khô xung quanh, gom thành một đống rồi phất tay. Ngay lập tức thanh kiếm bị nung nóng đỏ rồi lao vào. “Tách, tách…” đám cỏ ngay lập tức bắt lửa. Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười, quả là có chút tu vi thì sinh tồn trong tự nhiên dễ thở hơn nhiều.
Anh móc ra mấy củ khoai rồi ném vào đống lửa. Mùi lá tươi cháy khét theo khói xộc vào mũi. Trần Cảnh dùng kiếm như que củi, khẩy khẩy lớp than cùng tro phủ lên củ khoai chỉ cho nhiệt độ tăng từ từ. Một lúc sau, khi khoai vừa chín chín tới liền tỏa ra một thứ mùi thơm mà chỉ có những người tinh tế mới nhận thấy. Nó là tổng hợp của đất, nước, khí trời và thời gian.
Khi lửa bắt đầu tàn, Trần Cảnh bới những củ khoai ra. Khoai bới ra còn nguyên cả vỏ, chỉ chuyển sang màu xám tro. Củ khoai mềm mịn như cục bông gòn. Để ý kĩ sẽ thấy từng vệt nâu đen, mờ mờ in trên lớp vỏ. Đấy là dấu tích của những dòng mật trào ra và bị cháy.
Cầm củ khoai nướng trên tay, hơi ấm của nó tỏa ra khiến Trần Cảnh cảm thấy dễ chịu, cứ như anh đang được sờ vào cái bụng mềm mại của Miêu Nhị vậy. Trần Cảnh cầm của khoai rồi bửa đôi ra, một làn hơi nước màu trắng bốc lên nghi ngút.
Anh hít làn hơi ấm áp ấy vào trong lồng ngực, mùi vị dịu ngọt cùng mùi thơm đặc trưng của đường cháy xém khiến cho bụng Trần Cảnh bắt đầu sôi ùng ục. Ruột khoai màu vàng cam, hơi trong, tựa như một khối hổ phách cao cấp. Trần Cảnh thổi phù phù sau đó liền cắn một miếng lớn.
Vị của củ khoai này thật ngọt, nhưng không quá gắt. Nhai kỹ sẽ thấy nó thật béo và bùi. Phần da cháy xém bên ngoài cũng có hương vị thật đặc biệt, ăn nó giòn giòn, vừa giống bánh đa nướng lại vừa giống kẹo caramel.
Cứ thế Trần Cảnh ăn một lúc hết ba củ lớn, sau đó cất chỗ còn lại vào nhẫn trữ vật. Loại khoai này, anh dự định sẽ nhân giống nó ra thật nhiều, sẽ có rất nhiều món ăn thích hợp để dùng đến chúng.