Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 1: Sáu năm nằm mộng




Chương 1: Sáu năm nằm mộng

- Tối quá! Ta đ·ã c·hết rồi sao?

Trần Cảnh lúc này ý thức mơ màng. Xung quanh là một mảnh không gian tối đen như mực. Anh hiện tại như một người bị bại liệt, không thễ cảm nhận được gì hết, kể cả hơi thở của mình. Thứ duy nhất còn tồn tại lúc này chỉ là những dòng suy nghĩ không ngừng mà thôi.

- Suốt mười vạn năm qua, kể từ khi ta được tạo ra đến nay. Ta chưa từng ngặp một vị chủ nhân nào sát khí nặng như ngươi. Theo lý mà nói thì ngươi đã trượt bài kiểm tra này. Nhưng cuối cùng ngươi vậy mà tự mình đẩy việc tính toán đi đến cực hạn, khiến cho thế giới mô phỏng của ta không theo kịp và sụp đổ. Ngươi nên tự hào vì điều đó, chưa có vị chủ nhân nào làm được giống ngươi đâu. Ngay cả vị đã tạo ra ta cũng không làm được.

Trần Cảnh lúc này thần trí mơ hồ, anh chỉ có thể hỏi:

- Người đang nói chuyện với ta là ai? Mà ta là ai?

Giọng nói thần bí kia lại vang lên:

- Có vẻ việc tính toán cực hạn đã thiêu đốt toàn bộ thần thức của ngươi rồi. Giờ ngươi chả khác gì kẻ ngốc, nhưng không sao! Thức thần khai hóa, Linh Linh ngự tiền, băng sơn tuyết liên, tâm minh hợp nhất.

Lời vừa dứt, hàng vạn đốm sáng lấp lánh như tàn lửa từ khắp nơi hội tụ lại với nhau. Cuối cùng hóa thành bóng dáng của Trần Cảnh. Anh từ từ mở mắt ra, xung quanh đây là một không gian trắng xóa. Người đang nói chuyện với anh là một con vật vừa giống cừu, vừa giống dê, lại vừa giống hươu.

- Xin hỏi danh tính tiền bối là?

Trần Cảnh thấy vậy thì liền chắp tay cung kính. Sống ở thế giới này đã luyện cho Trần Cảnh một và mẹo vặt sinh tồn. Gặp linh thú, dị thú có linh trí, hình dạng càng kỳ lạ, càng hỗn tạp thì khả năng rất cao đó là một loại tồn tại không thể trêu chọc. Nếu không biết vị trí đứng của mình, chắc chắn phải c·hết.

- Xem ra ngươi cũng không phải củi mục vô dụng. Ta có rất nhiều cái tên trong suốt chiều dài lịch sử, cái tên gần đây nhất chinh là Vạn Dược Điển.



Trần Cảnh nghe vậy thì hơi ngơ người, Linh thú trước mặt này là hóa thân của Vạn Dược Điển ư? Thật khó mà tin được mà. Trong lúc Trần Cảnh xắp xếp lại suy nghĩ của mình, vị tiền bối đó lại tiếp tục nói:

- Chủ nhân đời đầu sáng tạo ra ta chính là vì muốn thu thập kiến thức trong toàn bộ thiên hạ. Sau này ta bị khắp nơi tranh giành, bị phân ra thành từng trang một. Ài, số phận thật lắm bi ai…

-Vậy tiền bối hiện tại chỉ là một mảnh hồn phách?

Trần Cảnh ngay lập tức đi vào vấn đề, vị kia lền nói:

- Phải mà cũng không phải. Các đời chủ nhân sau khi c·hết, hồn phách sẽ được lưu lại và luyện hóa thành một trang sách, như vậy thì truyền thừa mới là hoàn hảo nhất. Có thể nói là một dạng hồn thú ký sinh cũng được. Ta nhớ trước khi bị phân ra bọn ta có tổng cộng mười sáu người, ta là hồn thú của Linh Lộc. Ngươi có thể gọi ta là Linh Lộc nếu muốn. Vì bìa sách đã bị phá hủy nên số trang sách sẽ vĩnh viễn giữ nguyên, chỉ là kiến thức trong đó qua tay từng người sẽ dần tăng lên mà thôi.

Trần Cảnh lúc này cũng hiểu ra mọi chuyện, xem ra sáu năm qua chỉ là một bài kiểm tra của Linh Lộc tiền bối. Nhưng tạo ra cả một thế giới chân thực như vậy thì thật khó để người ta chấp nhận được sự thật này mà. Nếu không phải ở thế kỷ 23 Trần Cảnh đã tiếp xúc qua với công nghệ thực tế ảo thì giờ anh chắc phát điên rồi.

- Thứ ngươi nghĩ chưa hẳn là đúng đâu, mọi việc là thật đấy!

Linh Lộc tiền bối thấy Trần Cảnh suy tư thì liền nói, anh cũng hơi giật mình khi người này biết anh nghĩ gì.

- Đây là không gian thần thức của ngươi nên ngươi nghĩ gì ta điều biết. Ta có lời khen khi ngươi không nổi lòng tham về những trang sách còn lại, thay vào đó ngươi lại cố phân tích xem ta là cái gì, rất thú vị.

Linh Lộc bước tới chỗ Trần Cảnh rồi đi vòng vòng quanh anh mà giảng đạo:

- Thế giới đó được mô phỏng dựa trên thông tin từ thế giới thực bên ngoài, gọi là thế giới song song thì chính xác hơn. Mọi vật, mọi sự kiện trong đó đều là thật, giống hệt thế giới này. Ta chỉ qua nhét linh hồn ngươi vào một Trần Cảnh khác ở thế giới đó mà thôi.



Trần Cảnh nghe vậy thì liền mở miệng:

- Vậy…

Linh Lộc cười khẩy nói:

- Sai, thế giới song song dù hoàn hảo thế nào cũng chỉ là bản mô phỏng, có thể các nhân vật giống nhau nhưng vị thế, tương lai lại không giống. Thế giới song song được thiết kế xoay quanh ngươi nên ngươi có thể thấy mọi việc đều thuận lợi nhưng nếu ngươi bước vào thế giới thực với suy nghĩ này thì sẽ c·hết mà không biết vì sao c·hết đấy. Ngay cả sức mạnh trong thế giới đó cũng bị giới hạn, xem nào có thể nói là một phần một trăm so với thế giới thực đi.

Trần Cảnh lúc này cũng bắt đầu ngẫm lại: “Quả thật thế giới đó đều xoay quanh mình, bảo sao cứ có cảm giác mọi người hình như bị ngu đi thì phải. Nhưng những kiến thức và cảm xúc hẳn vẫn là thật…”

Linh Lộc tiền bối lúc này cũng gật gù:

- Trẻ nhỏ dễ dạy, phải chúng chính là thật. Ta rất ngạc nhiên khi ngươi tạo ra thứ gọi là siêu máy tính cùng con chíp đó, nó là thứ có khả năng tính toán vượt trội nhất mà ta biết. Chỉ với hai câu lệnh bật và tắt cực đơn giản, quả thực nền văn minh của các ngươi cũng không thể xem thường.

Trần Cảnh lúc này cũng gãi gãi đầu, dù sao thì anh chỉ qua là mô phỏng lại, nguyên lý này nọ cũng là tự nó hình thành, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này Trần Cảnh mới hỏi:

- Vậy người ở thế giới song song với thế giới thực khác nhau ra sao?

Linh lộc đáp:



- Linh hồn và tên chắc chắn giống, thiên phú có thể giống nhưng địa vị xã hội, số mệnh, thậm chí số lượng sẽ khác. Dù sao thế giới đó do thiên địa tạo thành dựa trên thông tin mà ta thu thập được ở thế giới này, để tránh nhân quả ta còn đảo trộn và cắt bớt nên nhìn chung có thể xem là hai cá thể riêng biệt xa lạ đi.

Trần Cảnh lúc này có chút thất vọng, dù sao tình cảm vẫn là thứ được lưu giữ lại sâu đậm nhất. Dù có c·hết đi sống lại bao lần thì vẫn khó mà thay đổi.

Linh Lộc lúc này cũng rơi vào trầm mặc, cuối cùng nói:

- Ngươi tuy rớt bài kiểm tra nhưng ta lại thấy ngươi là một kẻ thú vị. Vậy đi, những kiến thức ngươi lấy được từ ta trong thế giới đó nếu ngươi vẫn còn nhớ được thì sẽ là của ngươi, những thứ ở thế giới đó có liên kết với linh hồn ngươi ta cũng sẽ giúp ngươi lấy lại. Tuy nhiên vì không phải chủ nhân hợp pháp nên ngươi sẽ không thể sử dụng quyền năng của ta từ giờ trở đi cho đến khi nào ngươi chứng minh được là ngươi xứng đáng.

Dứt lời, Linh Lộc há miệng sau đó “Nôn ra” một cái nhẫn trữ vật cùng hai thanh phi kiếm.

“ Thiên Ti, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền!”

Trần Cảnh thấy chúng thì mừng như điên nhưng vẫn không dám thất thố. Sau một lúc không thấy vật gì ra nữa thì anh liền tiu nghỉu lại. Linh Lộc lúc này liền nói:

- Hết rồi, đây là thứ có liên kết với linh hồn ngươi mạnh nhất nên mới có thể lấy được.

Trần Cảnh lúc này cũng sửa lại phong thái và chắp tay nói:

- Đa tạ Linh Lộc tiền bối!

Linh Lộc lắc lắc cái đầu sau đó dặn dò:

- Con mèo, cáo cùng rắn nhỏ có đánh dấu lên linh hồn ngươi nên nhân duyên đã định. Tuy có thể hình dáng khác biệt nhưng nếu có cơ hội gặp mặt ngươi sẽ nhận ra thôi, nếu còn vương vấn thì đừng để mất. Thôi, ta đi nghỉ ngơi đây.

Dứt lời Linh Lộc hóa thành một cái chíp CPU giống y hệt cái Trần Cảnh tạo ra ban đầu sau đó phá không mà bay đi. Lúc này Trần Cảnh cũng choàng tỉnh dậy.