Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 3: Gặp lại cố nhân




Chương 3: Gặp lại cố nhân

Ăn no thì Trần Cảnh tìm một nơi cao ráo rồi nằm đó nghỉ ngơi, anh bắt đầu hệ thống lại mọi kinh nghiệm có được trong sáu năm lạc trong ảo cảnh.

- Nếu thế giới đó chỉ rộng bằng một phần một trăm thế giới này, Linh Lộc lão nhân cũng bảo là sức mạnh ở thế giới đó cũng bị giới hạn như vậy thậm chí kém hơn nhiều, cho nên cũng có thể nói Thần cảnh trong thế giới đó chỉ tương đương Kim Đan cảnh ở thế giới này là cùng.

Trần Cảnh tự lẩm bẩm rồi thở dài. Hiện tại tuy Linh Thai của Trần Cảnh đã hồi phục trạng thái đỉnh phong thì nó cũng chỉ đạt tới giới hạn Kim Đan cảnh bình thường nhất ở thế giới này mà thôi, có thể miễn cưỡng xem là tầng lớp trung lưu.

Trần Cảnh vươn tay ra làm động tác túm lấy vầng trăng Mật Hợp trước mặt, đêm nay là đêm của nó, ánh vàng dịu nhẹ khiến con người ta cảm thấy thật dễ chịu mà.

Trần Cảnh lúc này mắt hơi lim dim, bỗng anh sực nhớ ra điều gì đó liền giật mình tỉnh giấc. Anh vội lục lại hành lý của mình và lấy ra một cuốn lịch nhỏ.

- C·hết rồi, ngay cả thời gian cũng đã bị sai lệch. Một tháng ở thế giới song song là ba mươi ngày nhưng một tháng ở thế giới thực tại lại là sáu mươi ngày!

Trần Cảnh la lên rồi bật người dậy, tuổi thọ của nhân tộc ở vùng này là khoảng bốn mươi tuổi. Vì anh đã ở thế giới song song quá lâu khiến nhận thức thời gian hoàn toàn bị lệch lạc. Thời gian thực tế trôi rất nhanh, nếu tính theo năm Trái Đất thì năm nay Trần Cảnh đã hai mươi tuổi, bảo sao cơ thể trẻ con “Mười tuổi” của anh lại rắn chắc đến vậy. Dùng cách tính thời gian của Thần tộc để tính tuổi Nhân tộc thật là hết sức điên rồ mà…

“Thế giới này thật tàn nhẫn với người thường, đất hoang rộng lớn như vậy mà n·ạn đ·ói vẫn diễn ra thường xuyên. Triều đình được lập ra bởi tu sĩ nên tất cả ưu tiên phát triển đều thuộc về tầng lớp này. Dân thường chống lại được sao? Còn sống được đã là mừng lắm rồi. Một thế giới mà sức mạnh cá nhân quyết định vận mệnh như thế này quả thật rất khó sống. Xem ra hiện tại phải tìm cách tăng cao tuổi thọ và tu vi lên mới được.”

Trần Cảnh thở hắt ra một hơi, đêm nay trời hơi se lạnh nhưng anh vẫn quyết định lên đường, thực sự thì hiện tại Trần Cảnh không có quá nhiều thời gian nữa rồi.

Leo lên phi kiếm, Trần Cảnh phóng đi vun v·út như một mũi tên. Lao đi như vậy suốt đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cánh đồng bạt ngàn cỏ dại, ngước mặt lên trời, ánh bình minh buổi sớm đã le lói phía đằng đông, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Trần Cảnh lúc này người ướt đẫm sương đêm, cơ thể run lên cầm cập. Suốt đêm qua anh đã vừa đi vừa để tâm trí rơi vào trạng thái vong ngã. Cắt đứt xúc giác của bản thân và tiến hành khắc phù văn lên khắp cơ thể, từ xương cốt, nội tạng cho đến võng mạc. Đâu đâu cũng đượcThiên Ti khắc chằng chịt lớp lớp phù văn.

Tổng cộng Trần Cảnh khắc trên khung xương mười hai đại trận cường hóa và phục hồi. Nội tạng là ba mươi sáu đại trận giảm xóc và tái tạo cấp tốc. Võng mạc là một trăm lẻ chín tiểu nhãn trận, tạo thành một đại nhãn trận vô danh mới.

Anh không muốn dùng những thứ mà sáu năm qua sử dụng vì thế giới song song đó và thế giới này tuy cùng một gốc nhưng vẫn có sự khác biệt về mật độ không gian, khoảng cách… Tốt nhất là làm cái mới, tinh chỉnh cho phù hợp với thế giới này vẫn hơn.

Quá trình này bình thường mà nói chính là tự mình lăng trì, cạo xương lóc thịt. Nhưng vì đã có kinh nghiệm nên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Trần Cảnh lúc này cả người lạnh buốt, anh vội cởi hết quần áo của mình ra rồi đứng dưới nắng mai cho ấm. Trần Cảnh cũng dùng hai thanh phi kiếm, nung đỏ lên và cho chúng xoay tròn tạo gió nóng, rất nhanh cả người anh hồng hào trở lại, quần áo cũng được hong khô.

Trần Cảnh mặc lại quần áo, anh đứng trên một cái cây lớn, mọc trơ trọi giữa vùng đất này mà nhìn xung quanh. Phía đằng đông, mây tía đang hội tụ. Tương truyền hiện tượng này là do có Thần nhân đi qua để lại, nhưng là Long hay Phượng thì nào ai dám đoán.

Trấn Kiếm thành vốn là một vùng đất dữ, dù ngay trong nội thành thì vẫn tồn tại các thế lực lớn nhỏ đối kháng nhau. Ba ngày một trận chiến nhỏ, bảy ngày một trận chiến lớn. Anh hùng hào kiệt mọc lên như nấm sau mưa nhưng bọn họ cũng chỉ như là một cái pháo hoa, bùng sáng trong một khoảnh khắc rồi hoàn toàn tắt lịm.

Tuy là cửa ngõ nhưng Đào Đô lại chả quan tâm đến vùng đất ngoài rìa này lắm, q·uân đ·ội của họ chắc chắn có thể nghiền nát bất kỳ thế lực nào nên miễn ngươi không động tới lợi ích của họ vậy thì họ không quản. So với Trấn Yêu thành nghèo nàn, Trấn Thủy thành nơi có cửa sông dẫn ra biển lớn lại quan trọng hơn nhiều, có cả q·uân đ·ội tinh anh đóng cứng tại đây nên tình hình trị an phải nói là cực kỳ tốt. Hầu như chả có ai dám ho he gì cả.

Vậy nên chẳng có gì lạ khi ở vùng đất này, cứ đi mười bước lại thấy xác người. Trần Cảnh bây giờ cũng vậy. Từ phía mây tía hội tụ, Trần Cảnh nhìn thấy một vùng đầm nước loang lổ máu. Điều này kiến anh phải thở dài chán nản.

- Vong xuyên, tiến về phía trước!

Trần Cảnh gọi Vong Xuyên ra rồi đạp lên nó, ngay lập tức thanh kiếm này phóng đi như một chiếc phản lực. Quần áo của Trần Cảnh bay hết ra đằng sau, khuôn mặt cũng bị gió lớn làm cho biến dạng. Nhưng không sao, vì đã có trận pháp cường hóa nên anh tạm thời miễn cưỡng chiu đựng được. Đây là chuyện gấp, đi mót đồ quan trọng nhất là thời gian, đến trễn thì cái nịt cũng chẳng còn.

Vừa đến nơi, một mùi máu rất tanh đã sộc vào mũi của Trần Cảnh. Anh bước xuống quan sát thì thấy có rất nhiều xác của Nhân tộc. Trạng thái c·hết của bọn họ rất thảm, người bị con gì đó xé ra làm nhiều miếng nhỏ, người thì bị vật gì đó đập nát bét, thậm chí có người còn bị ăn sống, trên xương có rất nhiều vết răng gặm, vẫn còn đang chảy máu.

- Mấy tên này là tu sĩ, trang bị cũng không tồi nhưng lại hỗn tạp. Hình như không phải người của tông phái hay là Hiên Viên sơn, hình như chỉ là c·ướp mà thôi.

Trần Cảnh vừa cẩn thận dò xét, vừa tiến từng bước vào khu đầm lầy. Ở nơi xa, nữ vương thành chủ một tay gõ ghế một tay cầm ngương nở một nụ cười.

- Quang lão, tên đó không hiểu sao tự nhiên đến rồi. Quang lão tạm thời hãy để lại dấu vết để nó lần theo rồi rút lui đi. Nó đến vừa khéo, cô tiểu thư kia bị bọn buôn nô lệ Hiên Viên sơn tập kích chả hiểu sao lại chạy đến chỗ này, nó cũng vậy. Đây là duyên số hay là sự sắp đặt từ trước nhỉ, dù sao thì chúng ta cũng không nên phá. Quang lão ở trong bóng tối đảm bảo chúng không c·hết là được.

- Đã rõ thưa thành chủ!

Trong ngương truyền lại giọng nói ồm ồm già nua. Nữ thành chủ mỉm cười rồi lại tiếp tục quan sát bóng hình lọ mọ của Trần Cảnh.

Trần Cảnh mò theo những dấu vết mà Quang lão để lại đến một cái hang đá lớn. Anh thấy có bóng người thì liền ẩn khí tức của mình và trốn vào một bụi rậm gần đấy.

- Nè, hôm nay chúng ta bắt được một cái vưu vật. Nghe bảo là Cửu Vĩ tộc nhân hàng hiếm đấy. Đêm nay trại trưởng sẽ phá thân nàng rồi sau đó vận chuyển về Hiên Viên sơn, nghe nói ở đó bán được giá lắm. Còn con hầu kia thì chỉ là Yêu, chưa thành hình người hoàn thiện nhưng nếu bỏ đầu và lông thì cũng tính là mỹ nhân đấy. Tối nay anh em chúng ta sẽ dùng nó để giải khuây, làm xong thì nướng lên, thịt của nó cũng là thứ đan được hiệu quả nhất ha ha ha…