Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 18: Tử Địa 1




Chương 18: Tử Địa 1

Trần Cảnh nhún vai tỏ ý biết ngay mà, anh định vươn tay hái đào thì hai cô nàng này đã đứng lên và đi về phía đối diện. Cửu Nhi thấy Trần Cảnh thất vọng thì cười tủm tỉm, hai tay tự nắn đào của mình, ngồi ngả ngớn mà nói:

- Ngươi đó, luôn nghĩ xa bỏ gần. Đúng là lão tổ phụ của ngươi đ·ã c·hết, thậm chí ông cố cũng không còn nhưng chả phải lão tổ mẫu của ngươi vẫn sống đó sao? Nếu ngươi kể là đúng thì đội quân bạch giáp đó chính là Ngân Hồ quân, bọn họ là quân tinh anh, được huấn luyện như những chuyên gia cận chiến đặc biệt. Tuy thời Nguyệt Hoa tiên đế đã giải tán đội quân này nhưng nhiều thành viên trong đó vẫn phục vụ trong q·uân đ·ội Đào Đô đến tận ngày nay. Ngươi hiểu ra chưa?

Trần Cảnh lúc này hơi ngớ ra:

- Ừ nhỉ, ba ngàn năm đối với Cửu Vĩ chín đuôi chỉ khoảng ba năm là cùng, tuổi của họ lúc này cũng được xem là thọ ngang trời đất, Nhân tộc nhỏ bé khó lòng mà tính được. Cùng tu vi, tuổi thọ của Nhân tộc vẫn ít hơn Cửu Vĩ hai phần ba. Nghĩ mà chán…

Miêu Nhị nghe Trần Cảnh than thở thì không nhịn được mà gào lên:

- Ngươi đó, cái tên không có chí tiến thủ gì cả. Ngươi cứ như vậy thì mãi mãi nằm dưới đi! Thứ sủng vật đáng ghét!

Trần Cảnh ngửi thấy mùi sát khí từ phía hai vị “Tổ tông” thì vội cúi đầu khúm núm giải thích:

- Hai vị tiểu thư bớt nóng, bớt nóng. Chỉ qua nghĩ mà xem, lão tổ nhà ta mạnh như vậy mà vì bí mật này đã chôn luôn cả một thế hệ xuống Táng Thần sơn. Ta chỉ qua là một người thấp cổ bé họng, giờ đào nó lên thì sớm hay muộn ba người chúng ta cũng lên Táng Thần sơn nằm chung với họ. Tiểu thư à, có những thứ chúng ta không nên biết, biết rồi thì cũng đừng xới nó lên. Hãy để lịch sử được ngủ yên, người viết ra nó còn chưa c·hết vậy thì chớ mà đạo mộ.

Cửu nhi lúc này thấy bộ dáng khúm núm của Trần Cảnh thì hai tay chống nạnh mà cười lớn:

- Hi hi ha! Trần Cảnh, biết tiến biết thối, biết cái gì nên tò mò và cái gì không nên tò mò. Người như vậy mới có thể làm nên đại sự được. Ta đúng là không nhìn lầm ngươi. Đi thôi, sương đên xuống rồi, vào thôn tìm nơi sạch sẽ một chút mà nghỉ chân, đêm nay ta cho phép ngươi nằm trên một bữa!

Trần Cảnh nghe vậy thì cũng chỉ khẽ gật đầu. Vậy là ba người tiếp tục tiến vào bên trong vùng đất chẳng lành này.



Trong thôn nhỏ này vậy mà lại có những kiến trúc xa hoa hùng vĩ, sáng lạn hoa lệ, chiếm diện tích rộng lớn, nhìn chẳng khác gì cung vàng điện ngọc chốn Đào Đô. Tiếc là nơi này giờ chỉ là một đống tàn tích, nhìn qua lớp bụi phủ, cỏn dại, dây leo… Hình như đã rất lâu rồi nơi này chưa từng có người quét dọn.

- Nơi này hình như thuộc về Long Hán thiên đình, kiến trúc kia hẳn là Trảm Long Đài. Ta từng thấy tranh vẽ của nó trong sách, không thể sai được!

Cửu Nhi chỉ tay về phía đài cao phía xa mà thốt lên. Trần Cảnh nhìn theo phía tay nàng chỉ thì chỉ thấy một cái kim tự pháp hình tròn, từng vòng đá trạm trổ chân long xếp chồng lên nhau, từ xa cũng có thể thấy họa tiết trạm trổ đó thật rõ ràng.

- Vong Xuyên, đi!

Trần Cảnh ra lệnh và ném phi kiếm trong tay về phía trước. “Vút” Thanh kiếm lao đi như tên bắn, ba mươi phút sau mới quay trở về trong tay Trần Cảnh.

“Ba ngàn mét, từ đây mà vẫn có thể thấy rõ như vậy chỉ có thể là ảo giác phóng đại do hơi nước tạo thành hoặc là nơi đó thực sự lớn, tựa như một ngọn núi vậy!”

Nghĩ vậy Trần Cảnh hơi rùng mình, anh vội hỏi Cửu Nhi:

- Đó thật sự là Trảm Long Đài sao?

Cửu Nhi nhìn Trần Cảnh mà gật đầu xác nhận:

- Phải! Ta từng đọc qua sách sử viết về thời Long Hán. Trăm vạn năm trước, Long tổ tức Vô Thiên đế vương đã sai người luyện hóa một khối thiên thạch khổng lồ thành một nơi hành quyết phạm nhân, nơi đó được gọi là Trảm Long Đài.



Cửu nhi vừa kể vừa bước về phía trước rất nhanh, Trần Cảnh phải chạy bở hơi tai mới theo kịp bước chân nàng ta. Cửu Nhi không nhận ra điều này, nàng tiếp tục câu truyện:

- Trảm Long Đài có cấu tạo là những vòng tròn rỗng, vòng ngoài to hơn vòng trong và xếp chồng lên nhau. Mỗi vòng tính một tầng, tổng cộng có mười tám tầng như vậy. Mỗi tầng là một loại khổ hình khác nhau, mười tám tầng địa ngục trong tín ngưỡng dân gian bắt nguồn từ nó đấy!

Trần Cảnh nghe thấy mà kinh hãi, thứ hung vật ấy sao lại xuất hiện ở đây kia chứ. Tuy vậy, nơi hung hiểm nhất thường là nơi thú vị nhất. Không nhịn được sự tò mò thêm nữa, Trần Cảnh túm lấy Miêu Nhị cùng Cửu Nhi, ném lên phi kiếm rồi bay nhanh về phía đó.

Mười phút sau, phi kiếm đã đưa ba người đến dưới chân ngọn núi đồ sộ này. Từ trong không khí, Trần Cảnh có thể ngửi thấy mùi máu tươi cùng mùi sắt gỉ cực kỳ nồng đậm.

- Hà, mùi hương thật quen thuộc!

Trần Cảnh bất giác buông lời cảm thán, hai người kia nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Trần Cảnh lúc này chầm chậm đưa phi kiếm bay một vòng xung quanh nơi này, vừa quan sát anh vừa hỏi:

- Một vòng ngoài này rộng một hecta, cao mười mét, vòng trên nhỏ hơn vòng dưới một phần mười tám, độ cao không đổi, vòng tiếp theo cũng vậy… Nhưng quan sát nãy giờ chỉ thấy một bề mặt tương đối phẳng, ngoài mấy hình chạm khắc nông ra không thấy có gì đặc biệt cả. vậy những thứ chúng ta thấy lúc trước biến đi đâu hết rồi?

Cửu Nhi lúc này liền bật cười khúc khích:

- Ngươi đó, ta bảo ngươi rồi! Ngươi luôn phạm phải lỗi sai ngớ ngẩn như vậy. Đếm mà xem, đây mới chỉ có mười bảy tầng mà thôi!

Trần Cảnh chấn kinh, anh vội vàng đáp phi kiếm xuống. Khi chân vừa chạm đất, cách hình tượng kỳ dị cùng những ảo ảnh thôn xóm ngay lập tức hiện ra. Trần Cảnh chỉ tay vào và lắp bắp:

- Vậy…

Cửu Nhi cùng Miêu Nhị đều gật đầu nói:



- Phải, hòn đảo này chính là tầng thứ mười tám! Chúng ta đ·ã b·ị r·ơi vào trong một trận pháp nào đó rồi…Không thoát khỏi đây thì đừng hòng đi tiếp được.

Trần Cảnh lúc này mới sực tỉnh. “Phải rồi, hẳn là do thuật pháp không gian, chúng ta đang ở bên trong tầng thứ mười tám, những khối sắt kia là bản đồ chứ không phải là bản thể của nó!”

- Vậy trong sách viết tầng mười tám này như thế nào? Có chỉ đường ra không?

Trần Cảnh đùng đôi mắt cún con mà hỏi Cửu Nhi, nàng chỉ nhún vai nói:

- Không, những gì nó viết ta kể hết rồi. Chưa ai từng bước vào nó mà còn sống ra ngoài để kể chuyện được cả. Long Hán thiên đình sụp đổ cách đây một vạn năm, Trảm Long Đài cũng theo khói lửa chiến loạn mà biến mất. Long Trì thiên đình hiện tại vẫn đang tìm nó nhưng vô vọng, còn phục chế lại cái mới thì là chuyện không thể nào, nhiều truyền thừa đã đứt đoạn cả rồi.

Trần Cảnh thở dài, anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nhảy lên thật cao, khi chân rời mặt đất thì mọi thứ cũng biến mất. Sau khi chân chạm đất lần nữa thì mọi thứ lại trở lại bình thường nhưng hình như cò gì đó khang khác.

- Đại trận này không ổn định!

Trần Cảnh phủi phủi quần rồi kết luận cộc lốc như vậy, điều này khiến hai người kia không hiểu. Miêu Nhị hỏi:

- Ý ngươi là sao?

Trần Cảnh không nói mà bốc một nắm đất ném về phía Miêu Nhị, nàng ta thấy vậy thì tránh né nhưng lại phát hiện nắm đất đó tự nhiên biến mất.

Trần Cảnh lúc này mới giải thích:

- Tầng này có vẻ là chuyên về ảo cảnh, chúng được dựng lên để t·ra t·ấn tinh thần phạm nhân nhưng vì lý đo nào đó mà trận pháp đã bị tổn hại nghiêm trọng và bắt đầu xuất hiện lỗi sai.