Chương 17: Tam vương 2
Trần Cảnh nghe Cửu Nhi có ý muốn ăn thịt mình thì hơi rùng mình một cái, tuy vậy thì anh vẫn thành thật trả lời:
- Tộc nhân Trần gia, Lý gia, Phạm gia ở Trấn Yêu thành gộp chung lại thì tầm một vạn người. Trong gia phả thì ngoài việc hôn phối giữa ba nhà với nhau thì còn hôn phối với Lang Nha tộc, Bạch Thử tộc, Dạ Thố tộc. Nhưng nhiều nhất vẫn là Cửu Vĩ tộc!
- Cửu Vĩ tộc?
Miêu Nhị cau mày hỏi, Trần Cảnh liền gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy, Cửu Vĩ tộc. Theo những câu truyện được truyền lại thì tổ tiên ta là bên chủ chiến, Trần Khôi lão tổ đã tập hợp được một vạn người cùng chí hướng, bỏ Đào Đô mang theo gia đình đi đến nơi này. Ngày đó người ra đi chủ yếu là nam tử, tuổi vừa mới đôi mươi. Khi đến được Trấn Yêu thành thì gặp một đội quân toàn là mỹ nữ, thân vận giáp bạc, sau lưng ai cũng đeo chín thanh trọng kiếm màu đen.
Cửu Nhi nghe đoạn giai thoại này thì liền há miệng thật to, tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Một lúc sau nàng mới định thần lại và nói:
- Ngươi mau kể tiếp đi, ta cần xác nhận một số thứ!
Trần Cảnh gật đầu và tiếp tục kể:
- Sau đó thì lão tổ chúng ta đã được bọn họ “Tiếp đãi” chu đáo. Lúc đó đang có c·hiến t·ranh với Hiên Viên sơn, hơn nữa đội quân Trần Khôi lão tổ chỉ huy thì vẫn vận giáp trụ kiểu cũ nên bị nhận nhầm là Hiên Viên quân vậy là nữ tướng bên kia vừa thấy liền ra lệnh tổng t·ấn c·ông!
- Hi Hi Hi!
Cả hai người nghe tới đây thì liền cười lên khúc khích. Trần Cảnh cũng chỉ lắc đầu mà nói:
- Đội quân mỹ nữ này đều có chín đuôi, chín đuôi quấn chín thanh trọng kiếm, đuôi phất kiếm đến, nơi họ đi qua cây cỏ nát thành cám. Bị người của mình đánh bất ngờ nên đội quân của Trần Khôi lão tổ đã bị tổn hại nghiêm trọng, n·gười c·hết vô số. Người thường và trẻ em là bị tổn hại nghiêm trọng nhất.
Hai vị tiểu thư này nghe tới đây thì mặt liền tái đi, tiếng cười cũng lập tức im bặt, tai cũng cụp xuống nhìn rất đáng thương. Trần Cảnh thấy vậy cũng không trách mắng gì, chỉ thở dài nói:
- Ài, chuyện này đã xảy ra từ rất xưa rồi. Ba ngàn năm với Cửu Vĩ tuy chả là gì nhưng với Nhân Tộc chúng ta thì đã qua ba mươi thế hệ. Những đứa trẻ như ta cũng đã không còn cảm xúc gì nhiều khi nghe lại điển tích xưa cũ này nữa. Hai vị tiểu thư cũng vậy thôi, hai người cũng không thuộc thời đại đó, cũng không cần cảm thấy cò lỗi hay gì cả…
Được Trần Cảnh an ủi, hai vị tiểu như lúc này mới lại vểnh tai lên nghe ngóng. Trần Cảnh tiếp tực nói:
- Trần Khôi lão tổ lúc đó biết cứ thế này thì thù chưa trả được toàn quân đã diệt, vậy là lão tổ dùng Thiên Tàm độc trận gây t·ê l·iệt toàn bộ đội quân hiếu chiến này. Tất nhiên các vị tướng bên kia cũng không phải dạng vừa vậy là ba vị lão tổ Trần Khôi, Lý Nhị, Phạm Tứ đã cùng nhau tiến lên quần thảo, một mình Trần Khôi lão tổ đánh giáp lá cà với hai vị nữ tướng bên kia, hai lão tổ còn lại thì dùng độc trận vây khốn các phó tướng. Phải mất rất lâu tình hình mới khống chế được, tuy thiệt hại của đội quân giáp bạc không lớn nhưng thiệt hại bên chúng ta thì thảm rồi.
Cửu Nhi, Miêu Nhị lúc này đứng dậy, bước lại chỗ Trần Cảnh. Hai nàng ngồi bên cạnh anh, Cửu Nhi ngồi đó nhìn vào hư ảnh Cửu Vĩ phát ra từ thành kiếm mà nói:
- Trong sử sách của chúng ta trong hoàng cung không hề ghi nhận đoạn lịch sử này, nhưng nó vẫn ghi lại Trần Khôi là một vị anh hùng cái thế, văn võ song toàn. Lý Nhị là thiên tài luyện đan, ngàn năm có một còn Phạm Tứ là cửu mệnh trận sư trẻ tuổi nhất từng được biết đến. Ba người này hy sinh trên Táng Thần sơn, được Đào Đô nhớ công, phong làm trấn quốc tam vương và cho lập đền thờ phụng.
Trần Cảnh thấy hai cô nàng này dường như vẫn cảm thấy có lỗi thì cũng chỉ lắc đầu, anh đưa tay vuốt ve tai của cả hai người mà nói:
- Sử sách là viết cho thế hệ sau đọc, tốt khoe xấu che là bình thường. Ngay cả sử sách chỗ chúng ta cũng vậy thôi, đây chỉ qua là câu truyện cổ tích tên là sự tích tam vương được người già chỗ ta ở kể cho sắp nhỏ nghe mỗi tối vậy nên đừng quá đặt nặng trong lòng.
Vừa xoa xoa tai, Trần Cảnh vừa kể lại những điển tích xưa cũ, cuối cùng anh kết luận:
- Sau này khi hiểu lầm được hóa giải, hai bên đã làm hòa và chiến đấu cùng với nhau. Tất nhiên thù hận g·iết gia quyến không dễ gì xóa bỏ, vậy là bằng cách nào đó chỉ trong ba tháng kể từ lần chạm trán sinh tử, hai đội quân này vậy mà lại trở thành thông gia với nhau. Ngay cả lão tổ chúng ta cũng không ngoại lệ, vậy là thế hệ chúng ta ra đời. Những đứa trẻ mang hình thái Cửu Vĩ sẽ theo mẹ trở về Đào Đô và những đứa trẻ mang hình thái Nhân tộc thì ở lại.
Cửu Nhi nghe đến đây thì dường như cũng hiểu ra một vài chuyện. Không có cách thần kỳ nào cả, đơn giản hẳn là bên Cửu Vĩ đã chủ động chạy qua c·ưỡng h·iếp q·uân đ·ội của tổ tiên Trần Cảnh. Nữ tử Cửu Vĩ ai cũng xinh đẹp, dáng vẻ yêu mị ngoài ra rất giỏi trong lĩnh vực mê hoặc lòng người. Xuân dược, mị thuật, kỹ năng phòng the…Bảo sao trong ba tháng lại làm lành nhanh đến như vậy. Bọn họ bị các nàng chuốc cho nghiện mất rồi. Cửu Nhi lúc này liền ngước mặt lên nhìn Trần Cảnh và nói:
- Trần Cảnh! Ngươi không thấy câu truyện này rất lạ sao?
Trần Cảnh vòng tay kéo hai người lại về sát mình, hai tay hư hỏng nắm cam bóp đào sau đó mới thần thần bí bí trả lời:
- Tất nhiên là câu truyện này lạ rồi. Đầu tiên thì con của Cửu Vĩ sinh ra dù gái hay trai cũng đều sẽ là Cửu Vĩ, vậy nên thế hệ Nhân tộc chúng ta đáng lý không tồn tại mới phải. Thứ hai, sự kiện Trần lão tổ xuất binh lớn như thế mà đội quân giáp bạc kia lại không biết, hơn nữa số n·gười c·hết chủ yếu là phàm nhân cùng gia quyến đi theo, còn quân chủ lực thì chỉ b·ị t·hương mà thôi. Thứ ba sau trận Táng Thần sơn, thế hệ đầu tiên hầu như c·hết sạch, chúng ta hoàn toàn là do thế hệ thứ hai sinh ra. Do đó ta to gan đoán, năm đó ba vị lão tổ…
Trần Cảnh nói đến đây thì dừng lại, anh chỉ chăm chăm hái đào mà không nói thêm gì nữa. Điều này làm hai vị tiểu thư tụt hứng, cơn tò mò trong họ trỗi dậy làm họ cáu.
- Ái đau, đau! Ta nói, ta nói…
Hai người không hẹn mà tiến, cùng nhau nhéo thật mạnh vào hông Trần Cảnh làm anh đau đến phát khóc. Cuối cùng cũng phải đầu hàng mà nói ra suy đoán:
- Ba vị lão tổ đã biết trước việc chạm trán này, cuộc g·iết chóc đó chỉ qua là mượn đao g·iết người, tiện thể kiếm cái cớ che mắt thiên hạ. Ngay cả việc giao hoan, sinh con cuối cùng bỏ mạng tại Táng Thần sơn cũng là được sắp đặt từ trước. Nhân tộc xưa nay luôn muốn cải thiện huyết mạch, có lẽ chúng ta chính là một sản phẩm thử nghiệm trong việc ấy đi. Vũng nước bẩn này có cả bàn tay của cao tầng Đào Đô lẫn ba vị lão tổ đó. Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, người biết truyện đều nằm lại Táng Thần sơn cả rồi.
Tiểu Cửu Nghe Trần Cảnh nhăn nhó giải thích thì liền cười lạnh, Trần Cảnh nhìn cặp răng nanh nhọn hoắt của nàng ta nhe ra khỏi môi thì liền không tự chủ được mà run lên cầm cập.
- Ngươi có thể đã đoán đúng, chỉ qua cần xác nhận lại mà thôi. Kế hoạch cải tạo huyết mạch đúng là có tồn tại. Ta cũng từng nghe một vài lão già nói bóng gió về nó nhưng cũng chỉ là lời nói gió bay, không có manh mối gì cả.