Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 16: Tam vương 1




Chương 16: Tam vương 1

Trần Cảnh ngây người ra, “Mình lạc hậu vậy sao?” là suy nghĩ thoáng qua đầu anh lúc này. Nhưng anh vẫn quyết định thành thật trả lời:

- Là ông nội đã dạy chúng ta những điều này từ bé. Ông ấy là một thầy đồ mù, câm nhưng cái gì cũng biết.

Cửu Nhi cũng gật gù đồng cảm:

- Trên đời quả thật không hề thiếu kỳ trân dị sĩ, ông ngươi biết những nghi lễ cổ xưa này hẳn là trước đây cũng từng là một người hô mưa gọi gió, thống lãnh một phương. Ngươi có thể cho ta biết tên của ông ngươi không?

Trần Cảnh lúc này chỉ gãi gãi đầu, miệng ấp úng:

- Ta… Ta… Ông ấy cũng không phải ông ta. Ta là trẻ mồ côi được ông ấy nhận nuôi từ bé nên ta gọi ông ấy là ông nội. Nói ra có thể tiểu thư không tin nhưng ta hoàn toàn không biết tên ông ấy và cũng không ai trong xóm ta biết cả. Mọi người chỉ gọi ông ấy là tàn lão sư mà thôi. Không lâu sau khi ta rời đi thì nhận được tin ông ấy cũng rời đi, không thư từ, không liên lạc gì cả.

Thấy Trần cảnh có vẻ buồn, Miêu Nhị liền bước tới vỗ vỗ vai anh. Trần Cảnh chỉ gật đầu tỏ ý không sao rồi hỏi chuyện chính:

- Vậy tình hình sau khi Nguyệt Hoa tiên đế nhường ngôi thế nào?

Cửu Nhi thở dài mà nói:



- Tệ hại. Bọn chúng lập nên nam đế, muốn áp dụng luật của Văn Thánh lên Đào Đô hòng lập lên chế độ phụ hệ, tương tự Nhân Tộc thiên hạ. Tất nhiên điều này đã gặp phản đối từ các gia tộc khác nhưng suy cho cùng vì nó chưa gây hại đến lợi ích Đào Đô nên hầu như không ai dám đứng ra ngăn cản cả. Chỉ là phản kháng âm thầm mà thôi, ngay cả Nguyệt Hoa cũng nói là thời thế thay đổi, sông núi chuyển dời. Nếu điều này khiến Đào Đô trường tồn vậy thì có thể thử, nếu nó gây hại thì các tiên đế sẽ ra tay tiêu diệt, lập lại chế độ cũ.

Trần Cảnh lúc này cũng chau mày:

- Thay đổi đúng là một cách để phát triển nhưng cũng phải xét đến nhiều thứ. Nhân tộc nam thể chất mạnh hơn nữ, trong c·hiến t·ranh và sản xuất thì nam tử luôn có ích nhiều hơn nên chế độ phụ hệ là hợp lý. Nhưng Cửu Vĩ tộc nhân thì nữ tử lại là bên mạnh hơn, thậm chí là áp đảo tuyệt đối so với nam tử nên phụ hệ lại là thứ cản đường phát triển. Nếu muốn hấp thu tinh hoa của Nhân tộc thì có thể học mô hình, chọn lợi trừ hại, phát triển thêm vào những khuôn mẫu hiệu quả sẵn có chứ không phải làm kiểu phá nhà ngạch xây nhà lá thế này.

Cửu Nhi lắc lắc đuôi tán hưởng, nàng tiếp lời:

- Đúng như ngươi nói, chỉ trách mấy lão đầu kia quá nguyên tắc. Đợi đến khi có chuyện xảy ra thật thì đã muộn rồi. Lúc đó Đào Đô sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, phải mất rất nhiều thế hệ mới hồi phục lại được. Trần Cảnh, ngươi nghĩ sao?

Trần Cảnh đưa tay cắm thanh phi kiếm xuống đất, ngay lập tức nó phát sáng và tỏa nhiệt, giống hệt một cái bóng đèn sợi tóc lớn vậy. Anh ngồi bịch xuống bên cạnh nó, hai người kia thấy vậy thì cũng ngồi xuống theo. Hơi ấm từ thanh kiếm tỏa ra khiến cái không khí lạnh lẽo bên ngoài trở nên thật mờ nhạt. Trần Cảnh nhìn vào vệt sáng một hồi lâu rồi mới nói:

- Đào Đô hiện tại như thanh kiếm này, quá sáng chói và ấm áp trong khi ngoài kia đang rét lạnh. Sáng như vậy trách sao được khi lắm kẻ thèm thuồng, nhòm ngó chứ. Tấn công từ ngoài vào là chuyện quá khó khăn nhưng p·há h·oại từ trong ra, như một con sâu đục thân vậy thì lại rất dễ dàng. Ta nghĩ đứng sau bọn chúng hẳn là Nhân tộc lão thánh đi. Chỉ có như vậy mới có thể lý giải được hành động của chúng lúc này.

Cửu Nhi gật đầu tán dương:

- Lời ngươi nói rất hợp ý ta! Bọn chúng hạ độc các người kế nhiệm, lập lên ngụy vương, đã vậy còn phá lệ cho hắn hưởng dụng huyết trì. Nếu không có người như Thánh Nhân chống lưng quả thật khó mà làm được suôn sẽ như vậy.



Trần Cảnh nghe “Ngụy vương” thì liền lấy làm lạ mà hỏi:

- Vương là vương là gì có thật giả? Nam vương Đào Đô cũng không phải hiếm lạ gì, đâu thể gọi là ngụy được?

Miêu Nhị lúc này liền chen miệng vào giải thích:

- Nam vương quả là không thiếu nhưng nam vương hưởng dụng huyết trì thì chỉ có hắn mà thôi. Đó là sự lãng phí, chỉ có nữ tử mới luyện được hấp huyết thuật để tinh sạch dòng máu của mình, nâng cao uy áp huyết mạch. Hơn nữa những người tạo nên huyết trì đó đều không tự nguyện, nghe bảo huyết trì hiện tại đã nhiễm oán khí nặng, phải mất vài trăm năm để tinh sạch trở lại. Phá hoại huyết trì, g·iết hại đồng tộc vậy không phải ngụy vương thì là gì?

Trần Cảnh lúc này như được khai sáng, xem ra cái số của anh không thoát khỏi việc đánh nhau sống c·hết với Hiên Viên sơn rồi. Cửu Nhi lúc này nhớ ra điều gì đó liền tiếp lời:

- Hình như ba nhà Lý, Phạm, Trần ở Đào Đô cũng theo hắn thì phải. Ba nhà này gộp lại có thể xem là một thế lực thượng tầng. Ngươi cũng họ Trần, các ngươi có định theo tên ngụy vương này không?

Trần Cảnh nghe vậy thì lắc đầu, anh nói:

- Trần gia, Phạm gia, Lý gia ở Trấn Yêu thành đều là hậu duệ của những n·gười c·hết trên Táng Thần sơn, quá nửa trong số chúng ta là hỗn huyết. Vậy nên chúng ta hoàn toàn không liên quan gì đến lũ c·hết nhát, sống chui rúc ở Đào Đô cả. Ba ngàn năm trước tổ tiên chúng ta đã hứa với lão tổ Cửu Vĩ là sẽ bảo vệ vùng đất này, Táng Thần sơn là minh chứng rõ nhất cho lời hứa ấy… Tới thế hệ chúng ta, lời hứa ấy vẫn còn nguyên giá trị vì chúng ta được sinh ra trên mảnh đất này.

Miêu Nhị nghe Trần Cảnh nói một cách tự hào như vậy thì liền cười khẩy:



- Có quỷ mới tin các ngươi!

Trần Cảnh cũng chả nói nhiều, anh xung kích nguyên khí, ngay lập tức trên trán Trần Cảnh hiện ra một đồ đằng Cửu Vĩ rất cổ xưa. Miêu Nhị cùng Cửu Nhi nhìn thấy nó thì thất kinh. Đây chính là ấn ký của thiên địa thệ ước, nếu làm trái, trời tru đất diệt!

- Đây là lời hứa của tổ tiên ta, vừa là niềm tự hào nhưng cũng vừa là lời nguyền truyền kiếp. Nghe trưởng lão nói thì rất lâu trước có người từ Đào Đô muốn đến giải ấn ký này, trả lại tự do cho chúng ta nhưng đã bị chúng ta khước từ.

Miêu Nhị nghe đến đây thì há hốc mồm, nàng vội hỏi:

- Tại sao vậy?

Trần Cảnh chỉ vào cái bụng mình mà nói:

- Vì miếng cơm chứ sao! Khi nào ấn ký này còn tồn tại thì chỉ cần chúng ta bảo vệ mảnh đất này sẽ không lo bị đói c·hết. Ngoài ra thanh niên bất kể nam nữ nếu có thiên phú sẽ được xung quân, tuy chức vụ không cao nhưng bổng lộc hằng năm đủ để ăn no mặc ấm. Ngoài ra còn nhiều phúc lợi khác nữa, khó mà kể hết…

- Ra vậy…

Hai người kia à lên, họ quên mất Trần Cảnh xuất thân từ vùng đất dữ, nay sống mai c·hết này. Cái ấn ký nguyền rủa kia quả thực lợi nhiều hơn hại, người như Trần Cảnh sẽ dùng mạng để bảo vệ mảnh đất nhỏ này còn Đào Đô có trách nhiệm nuôi họ. Dù không có c·hiến t·ranh thì vẫn phải gánh khoản phí khổng lồ này. Xem ra lão tổ ba nhà cũng là người không đơn giản. Trần, Lý, Phạm gia Trấn Yêu thành so với Đào Đô quả là biết làm ăn hơn nhiều.

Cửu Nhi nhìn chăm chăm Trần Cảnh một hồi rồi lên tiếng:

- Quả thực mùi của ngươi không giống Nhân tộc bình thường, hương vị máu thịt cũng không giống. Thịt của Nhân tộc… Không, phải nói là thịt của tu sĩ Trần gia ta đã nếm qua vài lần khi trong cung mở tiệc tiên gia. Tuy nó có thể coi nó là một loại đan dược nhưng vị thực sự rất khó nuốt, không thơm ngon như máu thịt của ngươi. Ngươi từng nói ngươi là con lai, vậy cụ thể là lai với chủng tộc nào vậy?