Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Binh Đao Chiến Loạn

Chương 15: Thiên phú 2




Chương 15: Thiên phú 2

Miêu Nhị xem xét một hồi rồi lên tiếng, Trần Cảnh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Mấy cái này tiểu thư đài các bình thường không thể biết được. Chính sách dạy học của Đào Đô không được phổ biến lắm trong dân chúng, mở trường dạy chữ đã là tốt lắm rồi. Nên hai vị tiểu thư đây chỉ có thể đến từ gia tộc lớn mà thôi.

- Xem ra Cửu tiểu thư cùng Miêu tiểu thư cũng là người đọc sách, bảo sao ngộ tính lại cao như vậy. Những năm này ta vẫn luôn ở trong thôn nhỏ, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Những gì ta biết chỉ dừng lại ở những năm cuối niên đại Nguyệt Hoa. Vậy nên hai vị tiểu thư có thể khai sáng cho ta một chút về tình hình hiện tại của Đào Đô được không?

Miêu Nhị nhìn Cửu Nhi thấy nàng ta gật đầu thì liền mở lời:

- Chẳng giấu gì ngươi, tiểu thư nhà ta xuất thân từ gia tộc rất lớn. Gia tộc mang họ Cửu khắp Đào Đô chỉ có ba nhà, chúng ta là một trong số ấy!

Trần Cảnh nghe vậy thì cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, anh đoán được thể nào cũng vậy mà. Thiên phú tốt, cơ thể săn chắc, kiến thức uyên thâm… Người thường làm được sao! Vậy là anh liền hỏi:

- Cửu gia quả thực có ba nhà, Cửu, Cửu Lê, Cửu Thiên. Hơn nữa gia tộc làm đế đã bốn đời, ta nhớ hình như Nguyệt Hoa tiên đế cũng mang họ Cửu. Tiểu thư họ chỉ có độc một chữ "Cửu" vậy cũng tức là thuộc dòng chính. Một người mang dòng máu cao quý như vậy tại sao lại lưu lạc đến bước đường này?

Cửu Nhi lúc này chỉ khẽ cười, nhưng đuôi của nàng ta lại xù hết cả lên, chứng tỏ lòng đang tức giận:



- Xem ra ngươi cũng đã đoán được thân phận của chúng ta từ lâu, vậy thì cũng chẳng có gì phải giấu nữa. Ta với Cửu gia đã không còn quan hệ gì từ năm trăm năm trước. Ngày đó...

Cửu Nhi bắt đầu nhớ lại một đoạn ký ức đau thương mà nàng đã c·hôn v·ùi rất lâu. Trong mắt của nàng, chuyện từ thời xa xưa ấy như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

- Bẩm tiên đế, thiên ngoại có dị biến! Chúng thần đã điều động q·uân đ·ội nhưng không thể ngăn cản sự xâm thực. Mong tiên đế hãy đưa ra quyết định...

- Mong tiên đế hãy đưa ra quyết định!

Dưới sảnh ngọc, từng bóng người nhốn nháo quỳ lạy, cùng hô vang một câu như vậy. Ngồi trên đài cao, nơi mọi người hướng đến chính là một vị lão giả trung niên cùng một bé gái. Đó chính là cha của Cửu Nhi và nàng.

Ngày đó, một cổ chiến trường không biết từ nơi nào xâm nhập Đào Đô, chả của Cửu Nhi tức tiên đế đời thứ hai mươi sáu đã dẫn theo rất nhiều tinh anh Cửu gia xông vào nơi ấy tìm kiếm cơ duyên nhưng đó là chuyến đi một chiều. Từ lúc ấy không ai nghe tin gì về đoàn người này nữa, khu vực xâm thực đó cũng biến mất, không để lại dấu vết gì cả.

Việc này làm dòng chính Cửu gia yếu đi rất nhiều, Cửu Nhi là con cả và cũng là duy nhất nên phải thay cha chịu tội. Nàng bị tước quyền cạnh tranh ngôi vị, bị giam lỏng và cô lập, chỉ có Miêu Nhị vừa làm hầu, vừa làm bạn suốt những năm tháng đen tối ấy.

Sau này khi Nguyệt Hoa tiên đế đến hạn nhường ngôi, Cửu Thiên dòng phụ đã âm thầm sai người đầu độc nàng cùng những người thừa kế tiềm năng khác. Cuối cùng tất cả trừ nàng đều c·hết, nhưng điều này cũng làm kinh động đến không ít người. Vậy là bọn chúng đành phải đưa nàng đi xa, bí mật thuê người làm nhục, kiếm cớ thủ tiêu nàng.



Trần Cảnh nghe tới đây thì nhiều điều đã sáng tỏ, nhưng có một chỗ anh không hiểu. Tại sao Nguyệt Hoa tiên đế không ra tay trấn áp? Vậy là liền hỏi:

- Nguyệt Hoa tiên đế thuộc dòng chính vậy mà cứ ngoảnh mặt làm ngơ thế sao?

Miêu Nhị thấy Trần Cảnh ngu ngốc như vậy thì liền bực bội gắt:

- Ngươi đọc sách nhiều mà ngay cả luật Đào Đô cũng không nắm được? Trừ khi hành động của chúng gây tổn hại đến lợi ích Đào Đô, nếu không thì tiên đế không được phép can thiệp. Hơn nữa đế vương ngôi vị chính là cạnh tranh mà có, g·iết chóc mà có. Đây là tranh đấu giữa các gia tộc, miễn là người ngồi trên đó là Cửu Vĩ tộc nhân, còn lại thì gia tộc nào nắm quyền cũng được. Gia tộc thua không được phép dị nghị và phải phục tùng. Nếu muốn phản kháng hay c·ướp ngôi vậy thì đợi năm trăm năm nữa, khi nhiệm kỳ của đế vương hiện tại kết thúc. Nếu trái luật sẽ bị diệt toàn tộc.

- Ra vậy...

Trần Cảnh thốt lên đầy ngạc nhiên, nó hoàn toàn khác so với những kiến thức về luật pháp Đào Đô mà anh biết, xem ra thế giới kia ngay cả luật pháp cũng bị Linh Lộc lão nhân bóp đến méo mó rồi.



Sau khi Miêu Nhị gắt lên, mọi người đều im lặng, không ai nói gì nữa. Không khí giữa ba người lúc này bỗng ngột ngạt, khó chịu thấy rõ. Trần Cảnh quyết định mở lời trước, phá vỡ cục diện này:

- Miêu tiểu thư bớt giận, lỗi tại ta! Ta trước chỉ sống quanh quẩn ơ một ngôi làng nhỏ, hầu như không qua lại nhiều với thế giới bên ngoài. Có thể sử sách mà ta đọc đã có phần lạc hậu nên gây ra nhiều nhầm lẫn. Mong Miêu tiểu thư tha thứ…

Miêu Nhị thấy vẻ khúm núm của Trần Cảnh thì chỉ cười khẩy, trong lòng nàng ta vui vẻ lạ thường. Trần Cảnh biết ý liền mở lời nịnh hót, ôm đùi nữ nhân với anh mà nói đã là quá quen thuộc rồi:

- Miêu tiểu thư, Cửu tiểu thư quả là người từng trải, kinh nghiệm cùng kiến thức hơn ta rất nhiều. So với hàn sĩ suốt ngày quanh quẩn trong phòng như ta, dài lưng tốn vải ăn no lại nằm thì quả là khác nhau một trời một vực. Mong hai vị tiểu thư có thể chỉ giáo thêm cho hàn sĩ ta đây, để con ếch nhỏ này có thể thoát ra khỏi cái giếng của sự vô minh ấy.

Hai người kia thấy Trần Cảnh nịnh hót rất bùi tai, từ cách xưng hô cho đến cách chắp tay kết ấn Cửu Vĩ đều rất chỉnh chu. Thực sự giống một học trò nghèo bái sư cầu đạo thì liền vui vẻ trở lại. Cửu Nhi lúc này gật gù lên tiếng:

- Khiêm tốn là tốt nhưng quá khiêm tốn sẽ khiến người ta chán nghét. Ngươi bản thân là kỳ tài hiếm có, phóng mắt khắp Đào Đô cũng chả tìm được mấy người giống ngươi. Bản thân ngươi là chồng của ta, Cửa gia nhất đại tiểu thư. Vậy nên gươi cũng nên hành sử sao cho đúng mực của mình! Vô minh quá không tốt, tò mò quá không tốt, khiêm tốn quá lại càng không tốt…

Trần Cảnh nghe vậy thì cười mỉm, mục tiêu làm vui lòng người đẹp đã đạt được. Anh vội chắp tay bắt ấn, sau đó hơi cúi người, tầm mắt hướng mu bàn chân đối phương mà hành lễ:

- Đa tạ tiểu thư chỉ dạy!

Tiểu Cửu gật đầu, nàng nghiễm nhiên nhận lễ này của Trần Cảnh mà không hề do dự. Trần Cảnh vừa rồi lễ chính là vương lễ, chỉ hành lễ với vua mới làm như vậy mà thôi… Xem ra Tiểu Cửu cũng có dã tâm của riêng mình, nhận lễ này chính là thể hiện quyền uy với Trần Cảnh cũng như tỏ ý chí sắt đá của mình.

Miêu Nhị đứng bên cạnh cũng theo Trần Cảnh làm lễ với Cửu Nhi cứ như nàng ấy chính là một vị quân vương vậy. Sau khi hai bên xóa đi khúc mắc, Miêu Nhị lúc này cũng mở lòng hơn, nàng ta chỉ tay vào Trần Cảnh mà hỏi:

- Nghi lễ ngươi dùng cùng với Cửu Vĩ ấn pháp đều rất cổ xưa, thời nay ngoại trừ sự kiện cực kỳ đặc biệt thì rất ít khi dùng. Người biết về nghi lễ này chỉ có nữ tế các đời như ta mà thôi. Ngươi làm sao mà học được nó vậy?