Chương 14: Thiên phú 1
Nữ Vương thành chủ bên này thấy Trần Cảnh nói vậy thì chỉ nhắc nhẹ khóa miệng lên tỏ ý khinh bỉ.
- Nàng ta là người kế vị chính thống của Đào Đô, thiên phú còn làng ta tất nhiên còn nghịch thiên hơn thế nhiều. Trần Cảnh à! Không phải ngươi nhặt được vợ đẹp mà là nàng ta nhặt được một sủng vật tốt. Nhà ngươi nên biết bản thân may mắn đến thế nào đi.
Những lời này của nữ vương không thể đến được tai của Trần Cảnh. Vậy nên anh cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
- Trần Cảnh! Trần Cảnh! Ngươi thấy đao pháp của chúng ta thế nào?
Cửu Nhi thấy Trần Cảnh đã tỉnh thì vội thu kiếm lại và bước lên bờ. Vừa bước tới nàng vừa cất tiếng hỏi lớn. Trần Cảnh nghe câu hỏi mà lòng buồn rười rượi:
- Phản phác quy chân! Để một người luyện được tới cấp độ này cần ít nhất mười năm kiên trì khổ luyện vậy mà hai vị tiểu thư đây có thể đạt được chỉ trong vòng một buổi trưa ngắn ngủi. Ngay cả bộ pháp Cửu bộ trảm Hiên Viên cũng đã học được, thậm chí còn tự ý chỉnh sửa nó để phù hợp với thể trạng của mình. Thiên phú nghịch thiên cỡ này ngộ tính bá đạo cỡ này mà hai vị tiểu thư vẫn nói mình không phải là tu sĩ hay sao?
Cửu Nhi thấy Trần Cảnh tỏ ý bực mình thì liền cười làm lành nàng ung dung nói:
- Chúng ta không phải là tu sĩ! Thậm chí ngay cả việc tu hành chúng ta cũng chưa được tiếp xúc bao giờ. Nếu chúng ta thật sự là tu sĩ thì làm sao lại để lũ khốn kia làm nhục mình như vậy chứ?
Trần Cảnh thấy câu trả lời này không làm anh thỏa mãn thì chỉ thở dài:
- Việc này khó mà nói trước được! Hai vị tiểu thư lại đây để ta kiểm tra một chút.
Vậy là Cửu Nhi, Miêu Nhị nắm tay nhau bước tới chỗ Trần Cảnh. Sau đó mỗi người chia một bên ngồi lên đùi của anh. Trần cánh vòng tay áp vào vị trí đan điền của hai người và bắt đầu vận khí.
Nguyên khí dồi dào từ tay Trần Cảnh chuyển vào đan điền sau đó Lan đi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể thông qua kinh mạch. Trần cảnh lúc này mới nhận thấy Cửu Nhi nói thật. Hệ thống kinh mạch hoàn toàn mới và chưa bị khai phá. Đan điền cũng trong tình trạng ngủ say, thức Hải hoàn toàn giống y như người bình thường, không có dấu hiệu của sự dung luyện.
Bởi vì hai người Cửu Nhi, Miêu Nhị đêm hôm đó đã mượn máu huyết của Trần Cảnh để niết bàn trọng sinh. Vậy nên kinh mạch gân cốt hồn hải... Tất cả đều được đập đi xây lại mới hoàn toàn, Trần Cảnh chỉ đang phí công phí sức vào một việc vô bổ mà thôi. Anh gãi gãi đầu nói:
- Thân thể vững chắc tương đương tu sĩ Ngọc Cốt cảnh nhưng thực tế cũng chỉ là người bình thường. Hồn hải rất rộng lớn nhưng chưa hề có dấu hiệu khai phá. Thực sự là có người bình thường với thiên phú nghịch thiên như vậy sao? Xem ra ta nhặt được hai báu vật cực kỳ quý giá rồi.
Trần cảnh cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật là hai vị tiểu thư trước mặt hoàn toàn là người bình thường nhưng cũng đồng thời là hạt giống tu hành cực kỳ trân quý.
Hai người thấy Trần Cảnh khen mình thì chỉ khẽ mỉm cười. Bọn họ cũng không hề có ý định nói cho Trần Cảnh biết sự thật. Trần cảnh lúc này nhìn về hướng mặt trời đang khuất núi mà nói:
- Thức ăn hết rồi, chúng ta cũng nên khởi hành sớm thôi đi về hướng mặt trời lặn chắc sẽ có thôn xóm. Cần tìm một nơi trú chân khỏi sương đêm cũng như quần áo cho hai người đã cứ tình trạng này có vẻ không ổn. Vong Xuyên ra đây!
Trần Cảnh ném phi kiếm xuống đất, thanh kiếm này lập tức được phóng to lên gấp nhiều lần. Anh bế từng vị tiểu thư đặt lên bên trên sau đó đứng ở đầu mũi kiếm. Linh khí vận chuyển kiếm khí tuôn trào đẩy Trần Cảnh và mọi người bay về phía trước với một tốc độ chóng mặt.
Trên không trung, Trần Cảnh đã bay hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bờ bên kia. Nhìn ở dưới chân thấy toàn nước là nước, một biển hồ rộng bao la. Càng về khuya thì thời tiết càng chuyển lạnh, các đốt ngón tay của Trần Cảnh bắt đầu tê cóng, hơi thở bắt đầu ngưng lại thành những luồng khói trắng.
- Bây giờ là cuối mùa hạ, nhưng sao lạnh quá! Hơn nữa dù cái hồ có lớn thế nào thì với tốc độ này lẽ ra chúng ta đã phải thấy được bờ bên kia rồi chứ nhỉ. Khoảng cách không hợp lý mà thời tiết lạnh như vậy càng là không hợp lý.
Trần Cảnh thở ra một hơi dài và lẩm bẩm một mình, tuy vậy Cửu Nhi vẫn là nghe thấy. Nàng nằm dài trên lưỡi kiếm, đầu gối lên đùi Miêu Nhị nhìn có vẻ rất thoải mái. Nàng nói:
- Chân Linh thế giới vạn tộc lâm lập, đâu thiếu gì những điều kỳ lạ. Trấn Yêu thành vốn xây trên vùng Hoang Địa, tuy nhiều tài nguyên nhưng lại vô cùng thiếu ổn định, Hoang Địa biến đổi không ngừng dẫn đến nơi này cũng vậy. E là cái hồ này cũng là một điểm bất ổn đó đi.
Trần Cảnh thấy Cửu Nhi nói phải thì gật đầu, anh cố điều khiển phi kiếm bay lên cao chút để dễ tìm thấy một nơi nào đó có thể dừng dân được. Một lúc sau Trần Cảnh reo lên vui vẻ:
- Phía xa kia có một vài đảo nhỏ, ta thấy có một vài kiến trúc phi tự nhiên ở trên đấy! Xem ra đêm nay không phải ngủ ngoài trời nữa rồi.
Anh đưa tay bắt Cửu Vĩ ấn, đẩy về phía trước. Vong Xuyên lập tức theo hướng đó mà lao đi như một con chim cắt. Mười phút sau, một thôn làng nhỏ hiện ra ở trước mặt đám người Trần Cảnh. Nơi này hình như đã bị bỏ hoang từ lâu, mục nát hoang tàn không chịu nổi.
- A, mất liên lạc rồi!
Nữ vương thành chủ gõ gõ vào mặt kính mấy lần nhưng đều không có phản hồi.
- Bẩm nữ vương, đám nhóc này hình như đã bước vào một trận pháp nào đó và bị dịch chuyển đi chỗ khác. Trận pháp kỳ quặc này sau khi dịch chuyển thì ngay lập tức sụp đổ, lão thần trở tay không kịp… Mong nữ vương xá tội!
Nữ vương thành chủ bên này nghe vậy thì chỉ thở dài:
- Ngay cả Quang lão cũng không phản ứng kịp vậy thì chứng tỏ người bày trận này không hề đơn giản. Dù sao đây cũng là lãnh địa của Thanh Long, chúng ta không thể làm ầm lên được. Quang lão rút lui đi, bọn chúng cũng lớn rồi, là phúc hay họa thì phải tự gánh lấy thôi.
- Vậy thần xin lui trước!…
Bên này Trần Cảnh cùng hai vị tiểu thư đã đáp xuống đất, anh cầm Vong Xuyên, Cửu Nhi cầm Hoàng Tuyền, Miêu Nhị cầm đuốc. Như vậy tổ đội thám hiểm ba người đã hoàn thành.
- Xích… Thôn?
Trần Cảnh bước đến bên một cột mốc bằng đá, bên trên có viết ba phù văn rất cổ lão, cái ở giữa còn bị phá hủy mất một nửa, đọc không được.
- Ngươi biết phù văn này?
Miêu Nhị thấy Trần Cảnh cứ nhìn chăm chăm vào cái cột đá này thì liền khẽ hỏi, Trần Cảnh lắc đầu đáp:
- Không biết, tuy nhiên mọi phù văn hay ngôn ngữ đều bắt nguồn từ Chân Linh ngôn. Vậy nên nhìn hình đoán chữ vẫn là làm được một chút. Đừng dùng Đào Đô chữ viết để phân định, dùng Chân Linh phù văn ấy, sẽ thấy được manh mối.
- Miêu Nhị và Cửu Nhi nghe vậy thì ngay lập tức xúm lại quan sát.
- Xích… Thôn? Tuy không hiểu lắm nhưng quả thật hai phù văn này ý nghĩa đại khái chính là như vậy.
Tiểu Cửu vừa nói vừa dùng tay sờ sờ vào từng nét khắc trên hòn đá, tổng cộng có một trăm ba mươi sáu nét tất cả, ít hơn Chân Linh phù văn một trăm mười ba nét và nhiều hơn Đào Đô phù văn sáu mươi hai nét.
- Nhân tộc ngôn ngữ, Cửu Vĩ ngôn ngữ cùng Huyền Vũ ngôn ngữ là ba loại dễ học nhất. Từ cách phát âm đến cách viết đều là sự tối giản hết mức có thể của Chân Linh ngôn. Vậy nên phù văn này chỉ có thể đến từ những tòa thiên hạ còn lại.